THI ẢNH




Đỉnh đá đứng khơi khơi,
Một mình giữa mây trời;
Còn nụ cười như thị,
Cùng trăng gió rong chơi!

Minh Đức Triều Tâm Ảnh

Qua chơi miền tuyết trắng
Thấy đất trời trắng bông
Ngắm nhân gian như thị
Mỉm nụ cười rỗng không!


Minh Đức Triều Tâm Ảnh






Chiều lên trên đỉnh phù vân
Nắng chênh chếch bóng, 
pháp thân rạng ngời
Uy nghi Thầy đứng giữa trời
Hướng về Từ Phụ vạn lời tri ân...

 Liễu Ngộ
Sư ngồi đó phơi hồn trăng vạn đại
Sư bên Non vàng nguyên thủy sơ khai.
Núi và Sư chót vót đỉnh trần ai
Thời gian đứng ngay thượng đài sơn dã.

Dòng nước treo trời xanh màu cây lá
Đồi hoang vu bóng ngã giữa muôn trùng.
Sư vẫn ngồi trong cõi tịch ung dung
Trên khóe mắt cõi vô cùng ẩn hiện.
                                           Viên Hướng

Người nhập cuộc với Hoàng Y phụng hiến
Vỡ thời gian trong hiện thực sát-na.
Duy tác hành rạng rỡ mảnh cà-sa,
Rồi cứ thế đi qua dòng nhân ảnh.

Dáng bên trời vầng trăng xưa vành vạnh,
Từng bước chân tịch chiếu tánh viên minh.
Đỗ bến đời từ một cõi vô sinh,
Rồi cứ thế gót đăng trình đại nguyện.


                                              Viên Hướng  
Đá rêu xanh soi đời hưng phế
Sóng xô bờ vỗ mộng phù sinh.
Người ngồi tịch tịnh uyên minh
Cho trong khoảnh khắc định hình thiên thu.

Vạn trùng khơi ôm mây vũ trụ
Như thiền sư hơi thở là Kinh.
Biển tâm tĩnh lự lung linh
Chân như suốt cả dặm trình xưa sau.



                                      Viên Hướng