Nghĩ - nói - làm Viên Minh.

Câu hỏi: Kính bạch thầy ạ. Thầy ơi, mỗi khi một suy nghĩ trong con xuất hiện,trong con liền thấy nó và để nó tự diễn biến nhưng nó lại biến mất nhanh quá, đó có phải là chánh niệm không ạ. Chẳng hạn khi con nghe một lời khó nghe của ai đó, con thấy tâm mình khó chịu, thấy được cảm giác khó chịu đó, con để nó tự diễn biến không cho suy nghĩ xen vào thì lát sau nó lại đi mất, càng ngày con càng thấy mỗi người tạo bởi thân và tâm, cách nhìn và cuộc sống quyết định suy nghĩ của mỗi người, suy nghĩ đó lại thay đổi sinh và diệt, chẳng có một ai cụ thể ở đó cả. Những gì ta tạo ra trong tiềm thức là nghiệp của ta cùng với duyên là những gì xảy ra bây giờ sẽ quyết định sự bình an của tâm, có chăng cái tâm không tạo nghiệp là tâm xem mọi thứ như đó đang là, tâm xem mọi thứ đang là có phải là tánh không không ạ! Con cảm ơn thầy nhiều ạ!

Trả lời: Tốt lắm, con đã làm, thấy và hiểu đúng. Chỉ cần thấy mọi hiện tượng diễn biến của thân - tâm - cảnh như chúng đang là tức đang thấy thực tánh pháp, thì nó sẽ tự sinh tự diệt chứ không có bản ngã lăng xăng phê phán, kiểm duyệt, lấy bỏ, thêm bớt hay tạo tác trong đó. Và như vậy con cũng không cần phải gọi nó là tánh không hay bất cứ khái niệm nào khác.


Hỏi đáp Trung Tâm Hộ Tông