PHẬT TRƯỜNG - PHÚC LẠC



PHẬT TRƯỜNG

Một nhà huyền môn Ấn Độ vĩ đại, Paltu, đã nói điều gì đó rất kì lạ; không ai khác đã bao giờ nói điều đó. Ông ấy đã nói: Chỉ những người mù mới có khả năng hiểu ta, chỉ những người mù mới có khả năng thấy ta - ta là ai. Một phát biểu rất kì lạ khi bạn nghĩ tới các phát biểu khác của các nhà huyền môn khác. Chẳng hạn, Jesus nói: Những người có tai, hãy nghe ta! Những người có mắt hãy nhìn ta!
Paltu nói: Chỉ người mù mới có thể thấy được ta. Ông ấy ngụ ý, "Ta có thể được thấy chỉ bằng mắt nhắm."

Khi mắt bạn mở năng lượng của bạn đi vào con đường hướng ngoại. Và tôi không có đó. Bạn có thể tìm thấy tôi chỉ khi mắt bạn nhắm lại; thế thì trong cốt lõi sâu nhất của bản thể bạn, tại điện thờ bên trong nhất bạn sẽ thấy tôi. Đó là cách đệ tử bao giờ cũng tìm thấy thầy.
Và đó là cách đệ tử, theo một nghĩa nào đó trở nên tuyệt đối sùng kính thầy, và theo một nghĩa khác lại trở nên tuyệt đối tự do với thầy. Bởi vì khi bạn đã tìm thấy thầy bên trong bản thân mình, thế thì không có sự phụ thuộc vào thầy bên ngoài; thế thì thầy bên ngoài chỉ là sự phản xạ của thầy bên trong. Do đó mọi người cứ nhìn vào tôi về điều họ muốn thấy, họ cứ phóng chiếu.
Có ba loại thiền nhân trên thế giới. 

Loại thứ nhất thiền với mắt mở. Có các phương pháp thiền có thể được thực hiện chỉ bằng mắt mở. Với mắt mở bạn có quan hệ với tự nhiên, dạng hiển lộ vật lí của Thượng đế, với tất cả mọi vẻ đẹp của nó, tất cả mọi niềm hân hoan của nó, chim hót và cây nở hoa và các vì sao. Với mắt mở bạn có thể thấy Thượng đế hiển lộ; do đó có vài kĩ thuật thiền phải được thực hiện bằng mắt mở.
Và có vài kĩ thuật phải được thực hiện bằng mắt nhắm. Thế thì bạn thấy Thượng đế không hiển lộ, điều còn quan trọng hơn nhiều, bởi vì cái hiển lộ là nhất thời còn cái không hiển lộ là vĩnh hằng. Tôi ở đây trong thân thể này; đây là hiện tượng nhất thời. Ngày mai tôi có thể không ở đây trong thân thể vật lí.
Các sannyasin của tôi phải học điều đó - dù họ ở Pune hay Chicago họ đều phải học kết nối với tôi, liên hệ với tôi bằng mắt nhắm. Thế thì tôi là mãi mãi; thế thì bất kì khi nào họ nhắm mắt lại họ sẽ được bao quanh bởi tôi. Nó là không phải là hình dạng, nó sẽ không phải là khuôn mặt, nó sẽ đơn giản là hương thơm; nó sẽ không là bông hoa mà chỉ là hương thơm. Bạn có thể bắt giữ bông hoa nhưng bạn không thể bắt giữ hương thơm được. Bạn có thể kinh nghiệm nó nhưng bạn không có cách nào giữ nó trong nắm tay bạn. Bạn không thể chạm vào nó được, nhưng bạn có thể bị xúc động, cực kì xúc động bởi nó, được biến đổi bởi nó, được chuyển hoá bởi nó.
Và có vài cách thiền được thực hiện với mắt nửa nhắm nửa mở; Phật đặc biệt nhấn mạnh vào việc thực hiện thiền của bạn với mắt nửa nhắm nửa mở. Tại sao? Con đường của ông ấy là trung đạo trong mọi thứ. Ông ấy là con người rất nhất quán. Ông ấy nói: Hãy đích xác ở giữa, bởi vì nếu bạn ở bên ngoài với mắt mở bạn có thể trở nên bị gắn bó với thế giới hiển lộ; nếu bạn nhắm mắt bạn có thể bị gắn bó với thế giới không hiển lộ. Nhưng với mắt nửa nhắm nửa mở bạn sẽ vẫn còn tách rời với cả hai. Bạn sẽ chỉ là người quan sát, ở giữa. Phía này là sự tồn tại của tự nhiên, phía kia là sự tồn tại của Thượng đế, và bạn đơn giản đứng ở giữa - điều đó nữa là một cách thiền.
Gợi ý riêng của tôi là: 
Thứ nhất hãy thiền với mắt mở; 
thứ hai, hãy thiền với mắt nửa nhắm nửa mở; 
thứ ba, hãy thiền với mắt nhắm. 
Dần dần, dần dần hãy đi vào trong cái không biết và cái không thể biết.
Jagdeesh Bharti, bạn nói, "Tôi đã kinh nghiệm hương thơm và nước cam lồ của phật trường trong khi tôi đã từng ở đây."
Nỗ lực của tôi là làm cho toàn thể trái đất này thành một phật trường, để cho ở bất kì chỗ nào các sannyasin của tôi có đó thì đều có phật trường nhỏ. Và bởi vì bạn là một trong các sannyasins của tôi, bạn sẽ vận hành ở đó như một phương tiện cho tôi. Hãy cho phép tôi vận hành qua bạn và phật trường nhỏ sẽ được tạo ra. Dần dần, dần dần từng sannyasin của tôi phải trở thành một phật trường, người đó phải mang quanh bản thân mình hương thơm của chứng ngộ, của tình yêu, của lời cầu nguyện. Người đó phải tạo ra một bầu khí hậu nhỏ bao quanh người đó ở bất kì chỗ nào người đó tới. Người đó phải vẫn còn trong bầu không khí đó của riêng người đó; bất kì chỗ nào người đó tới nó sẽ đi theo người đó như cái bóng.
Chẳng mấy chốc chúng ta sẽ rót đầy toàn trái đất bằng nhiều, nhiều sannyasin, và bất kì chỗ nào có sannyasin, đều có ốc đảo. Và riêng một sannyasin thôi cũng có thể khởi động quá trình này, và nhiều linh hồn nữa có thể được bắt lửa, có thể được làm thành ngọn lửa. Và điều này sẽ xảy ra với bạn.
Tôi đã thấy trong bạn tiềm năng lớn, bạn có thể trở thành một phương tiện thật cho tôi, bạn có thể là cây trúc hổng và tôi có thể ca bài ca. Bây giờ hãy lan toả hương thơm và nước cam lồ mà bạn đã nếm trải - chúng ta còn có thể cho bạn bè mình cái gì khác đây? Chúng ta có thể cho người yêu của mình, vợ mình, chồng mình, con mình, cha mẹ mình cái gì khác đây? Cái gì hơn nữa có đó để cho hay cái gì quí giá hơn để cho họ ngoài chút hương vị của phật tính?
Bất kì cái gì bạn đã nếm trải ở đây, hãy chia sẻ nó và bằng việc chia sẻ nó sẽ cứ phát triển mãi. Trong thế giới bên trong kinh tế là khác hoàn toàn với bên ngoài. Ở bên ngoài, nếu bạn chia sẻ bạn mất; bất kì cái gì bạn cho đều mất đi với bạn. Trong thế giới bên trong bất kì cái gì bạn níu bám lấy đều mất đi, bất kì cái gì bạn chia sẻ đều là của bạn mãi mãi; không chỉ nó là của bạn mãi mãi mà nó còn được nhân lên. Cho nhiều và bạn sẽ có nhiều hơn.
Hãy đi cùng niềm vui lớn, bạn đang mang kho báu theo mình đấy. Bạn là sứ giả và bạn đang mang thông điệp mà nhân loại ngày này đang cực kì cần thiết. Nó bao giờ cũng được cần tới, nhưng chưa bao giờ nhiều như ngày nay.
Con người chưa bao giờ trong đau khổ trước đây, con người chưa bao giờ trong thất vọng thế trước đây, con người chưa bao giờ cảm thấy vô nghĩa thế trước đây. Con người cần những người có sự hiện diện có thể làm cho mình lại cảm thấy thoải mái, thảnh thơi, sự hiện diện có thể lại cho mình hi vọng rằng ý nghĩa là có thể, rằng cuộc sống có thể được sống theo cách mới toàn bộ, rằng có những cách sống mới, thái độ mới với cuộc sống, rằng người ta không cần vẫn còn trống rỗng. Thế thì người ta có thể có một loại tràn đầy mới mà không tới từ tiền bạc, từ quyền lực, từ danh vọng, mà tới chỉ qua nhận biết mang tính thiền, nhận biết yêu thương.
Hãy đi như sứ giả của tôi, hãy lan toả bất kì cái gì bạn đã nếm trải ở đây cho thật nhiều người nhất, và bạn sẽ thấy: bạn càng lan toả thông điệp này, bạn sẽ càng trở nên bắt rễ sâu hơn vào trong nó. Bạn sẽ không mất mối liên hệ; đừng lo nghĩ chút nào. Tôi sẽ tới với bạn, đi theo bạn. Bạn sẽ thấy tôi bao giờ cũng ở rất gần bạn. Vâng, đôi khi bạn có thể tán gẫu với tôi, và nếu đôi khi ý tưởng nảy sinh phải có đối thoại chút ít với tôi, đừng cảm thấy điều đó là kì dị. Cứ để đối thoại xảy ra và bạn sẽ ngạc nhiên là câu hỏi của bạn được trả lời theo cùng cách mà tôi vẫn trả lời chúng ở đây. Chúng sẽ được trả lời từ nơi thầm kín sâu nhất của bản thể bạn. Chúng sẽ được trả lời bởi trung tâm riêng của bạn; câu hỏi tới từ chu vi còn câu trả lời tới từ trung tâm. Lúc ban đầu nó có vẻ như tôi đang trả lời bạn, nhưng chẳng chóng thì chầy bạn sẽ khám phá ra rằng chúng được trả lời bởi cái ta thực riêng của bạn.
Thầy chỉ đại diện cho cái ta thực của bạn; thầy nói với bạn chỉ để khêu gợi trung tâm đang ngủ của bản thể bạn. Một khi trung tâm này thức dậy, thầy trở nên im lặng với đệ tử.
Có một câu chuyện Sufi về Bahauddin, một trong những nhà huyền môn Sufi vĩ đại.
Ông ấy đã sống cùng các đệ tử của mình, vài trăm đệ tử, trong sa mạc. Vài lữ khách đi qua thoáng nghĩ do tò mò muốn xem điều gì xảy ra, nên họ đi tới tu viện và hỏi xin phép. Họ muốn xem điều gì đã xảy ra và họ không thể tin được vào mắt mình: hàng trăm người trông như điên khùng. Ai đó đang nhảy múa, ai đó đang hò hét. Ai đó đang nói với trời, và toàn hỗn độn. Họ nói, "Người này, Bahauddin, dường như điên khùng và ông ấy đã tụ tập đủ mọi loại người điên khùng ở đây. Cái gì đang diễn ra thế nhỉ?" Và Bahauddin ngồi ở giữa tất cả những điều đó.
Họ đi tiếp tới đích của mình. Khi họ quay lại, vì tò mò họ nghĩ, "Bây giờ cái gì đang xảy ra? Chúng ta nên tới và xem." Họ tới đó. Bahauddin vẫn ngồi ở cùng chỗ, tất cả các đệ tử đã từng hò hét và trông điên khùng chỉ vài tháng trước, tất cả đang ngồi trong im lặng, dường như không có ai ở đó cả. Tu viện im lặng thế, hoàn toàn tĩnh lặng thế.
Bây giờ họ thậm chí còn phân vân hơn: "Cái gì đã xảy ra thế nhỉ? Tất cả những cái điên khùng đã biến đâu rồi?" Không một lời được Bahauddin thốt ra, không câu hỏi nào được các đệ tử hỏi. Các khán giả vẫn còn đó trong vài phút và thế rồi họ đi.
Sau vài năm họ lại đi qua và họ nói, "Bây giờ chúng ta hãy xem điều gì xảy ra." Họ đi tới đó; Bahauddin vẫn ngồi ở giữa và không đệ tử nào xung quanh; toàn thể tu viện trống rỗng. Bây giờ họ không thể kìm được tò mò của mình, còn tò mò hơn bởi vì Bahauddin có một mình. Họ nghĩ, "Sao không hỏi ông ấy?"
Thế là họ hỏi. "Khi lần thứ nhất chúng tôi tới vài năm trước đây," họ nói, "cả địa ngục bị thả lỏng, và chúng tôi nghĩ rằng ông đã điên và các tín đồ của ông cũng điên. Điều gì đã xảy ra vào thời gian đó?"
Bahauddin nói, "Thanh tâm. Họ ném ra những cái điên khùng mà họ đã tích lại trong nhiều, nhiều kiếp bởi vì xã hội kìm nén, bởi vì xã hội điên khùng. Ta đã cho phép họ ném nó ra, gạt bỏ nó đi."
Mọi người hỏi, "Thế rồi cái gì đã xảy ra? Khi chúng tôi quay lại họ tất cả đều im lặng!"
Bahauddin nói, "Họ đã ném ra tất cả những cái ở bên trong và không còn lại cái gì; họ trở nên lành mạnh. Do đó họ ngồi trong im lặng."
Những người đó nói, "Chúng tôi có thể hiểu được hai điều này. Nhưng cái gì đã xảy ra bây giờ? Họ đã đi đâu cả rồi?"
Bahauddin nói, "Bây giờ họ đã đi để lan toả thông điệp. Bây giờ không còn gì nữa cho họ làm. Họ đã nếm nước cam lồ; bây giờ họ đã đi tới những góc xa xôi nhất của trái đất để mang thêm người điên khùng tới. Và lần sau khi các ông tới các ông sẽ lại thấy cùng điều xảy ra: người điên khùng ném ra tất cả những cái điên khùng của họ."
Jagdeesh là giáo sư tâm lí ở Chicago. Hãy đi tới đó và đem thật nhiều người điên khùng tới tuỳ khả năng của bạn. Hãy giúp cho công việc của tôi. Và giúp cho công việc của tôi là ở cùng tôi đấy, giúp cho công việc của tôi là thân mật thực sự với tôi đấy. Và tôi sẽ thường xuyên theo dõi bạn.
Hãy nhớ, dù bạn ở bất kì chỗ nào, rằng tôi đều ở cùng bạn. Và chẳng mấy chốc nó sẽ không chỉ là ý tưởng đâu, nó sẽ trở thành hiện thực đấy; nó là thực tại - bạn chỉ phải phát hiện ra nó. Và các thế lực chống phật trường sẽ giúp cho bạn nhiều lắm. Bởi vì các thế lực chống phật trường này bạn sẽ trở nên kết tinh hơn, bạn sẽ trở nên định tâm hơn, bắt rễ hơn.
Đây là một phần của quá trình trưởng thành, việc phái bạn đi vào bãi chợ lặp đi lặp lại. 

Trích từ "Dhammapada: Con đường của Phật - tập 5"


PHÚC LẠC

Một người tới một Thiền sư và người đó hỏi, “Sao thầy bao giờ cũng phúc lạc thế? Sao tôi không phúc lạc thế được?”
Thầy nói, “Đợi đã. Khi mọi người khác đã đi rồi, thế thì ta sẽ trả lời câu hỏi của ông.”
Người này đợi và đợi bởi vì mọi người cứ tới rồi đi và không một khoảnh khắc nào của riêng một mình. Người đó phát mệt và bồn chồn và nhiều lần người đó đã nghĩ tới ra về, bởi vì “Khi nào điều này sẽ dừng lại? Mọi người vẫn cứ tới.”
Nhưng đến tối khi mặt trời đã lặn, mọi người đã ra về và người đó còn một mình với thầy. Người đó nhắc thầy, “Bây giờ xin thầy nói cho tôi.”
Thầy nói, “Nhìn ra ngoài cửa sổ. Ông có thấy cái cây lớn này không?”
Người đó nói, “Có, tôi thấy nó.”
Và thầy nói, “Ông có thấy bụi cây nhỏ bên cạnh không?”
Người đó nói, “Có, tôi thấy bụi đó nữa.”
Thầy nói, “Ta chưa bao giờ nghe bụi cây nói với cây lớn, ‘Sao anh lớn thế và tôi nhỏ thế?’ Đó là lí do tại sao cả hai đều hạnh phúc. Cây là lớn và bụi cây là nhỏ, nhưng vậy thì sao? Cả hai là duy nhất. Chúng không so sánh bản thân chúng – và chúng đứng bên cạnh nhau. Và trong mười lăm năm ta đã từng cố tìm ra tại sao chúng không so sánh bản thân chúng. Chúng hạnh phúc hoàn hảo; cả hai đều hạnh phúc.
“Ông bất hạnh bởi vì ông so sánh, ông đang sống trong so sánh. Và ta hạnh phúc vì ta đã vứt bỏ mọi so sánh; ta đơn giản chấp nhận ta như ta vậy. Đó là bí mật đơn giản của ta.”
Và bạn thường xuyên so sánh. Ai đó khác đẹp hơn bạn, ai đó khác có đôi mắt đẹp hơn bạn, ai đó khác có tóc đẹp hơn bạn, ai đó khác mạnh hơn bạn, ai đó khác dường như thông minh hơn bạn, ai đó khác có cái gì đó khác, và vân vân và vân vân… không có tận cùng cho nó! Bạn sẽ trở nên ngày một khổ hơn.
Và bạn đã từng được bảo: “Trở thành giống Jesus.” “Trở thành giống Phật.” “Trở thành giống Krishna.” Bạn sẽ khổ thôi. Phật chưa bao giờ cố trở thành giống Krishna, đó là lí do tại sao ông ấy hạnh phúc. Krishna chưa bao giờ cố trở thành giống như bất kì ai khác, đó là lí do tại sao ông ấy hạnh phúc. Krishna chưa bao giờ cố trở thành bất kì ai khác, đó là lí do tại sao ông ấy hạnh phúc. Jesus chưa bao giờ cố trở thành giống Moses, đó là lí do tại sao ông ấy hạnh phúc – ngay cả trên cây chữ thập ông ấy cũng hạnh phúc. Và bạn thường xuyên cố là ai đó khác.
Những ý tưởng này phải bị vứt bỏ; chúng phải bị vứt bỏ hoàn toàn. Và thế thì, Renata, một cái có sâu lắng và sâu sắc sẽ nảy sinh từ chiều sâu của bản thể bạn. Nó sẽ rót đầy bạn với sự mãn nguyện vô cùng.

 Osho.