Người phu kéo xe đưa chúng tôi băng ngang qua những ngõ tắt, xuyên qua các hẻm vắng tối thui. Ðột nhiên, chợt có một người đàn ông to lớn từ đâu xuất hiện, tiến đến người phu kéo và chận đứng chiếc xe lại. Hắn nhìn thấy tôi, nắm lấy tôi và cố lôi tôi ra khỏi xe. Tôi nhìn chung quanh tìm người cứu giúp. Chung quanh tôi đâu đâu cũng có người, thường thường ở Ấn độ là vậy, nhưng tôi không thấy được một gương mặt nào là thân thiện hết.
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj7Y6jUUQ_r5HzMestZpmu5fF3pSpZQvKvq3GZsGEOzOTX6-9lpbuQS_z23fcI_IJvu6inClGwWu5vW0RRPdgkM2g1yuDTbR_VCFOOqak1S0ouQon-_qrMn5XGY9Rtls0tPb_NXoscv1eA/s320/compassionwordcloud.jpg)
Về đến Bồ đề Ðạo tràng tôi vẫn còn cảm thấy run sợ và tức giận. Tôi kể cho vị thầy tôi nghe, ngài Munindra, về chuyện đã xảy ra. Ông nhìn tôi và nói, "Ồ Sharon, với tất cả tâm từ bi của cô, đáng lẽ cô phải lấy cây dù của cô, dùng hết sức mình mà đập lên đầu hắn mấy cái thật mạnh!"
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjohcrP_VCAr-YBXR-G1ydpRHiP710Er1O9KI2HGsb9yHVYDS237_55OwEoMZKvWDjaTnAn57P1ivwt8i_8eIxHQtHjifhfnsD_6BkWvKZZQxOpZcyv5zifx2cMd1y2k2oAqtrelGj8EgQ/s320/stone-heart.jpeg)
Nhưng cảm xúc của tâm bi rất dễ bị hiểu lầm. Lần đầu tiên tôi đến dạy thiền tập ở Nga, tôi đề cập đến tâm bi rất nhiều. Khi những câu của tôi được thông dịch sang tiếng Nga, tôi chợt có một cảm giác là lời của tôi đã không được chuyển đạt đúng nghĩa. Cuối cùng, tôi quay sang hỏi người thông dịch, "Khi tôi nói 'tâm bi' anh dịch sang như thế nào?" Anh ta đáp, "Ồ, tôi diễn tả một trạng thái bị chiếm ngự bởi nỗi khổ của kẻ khác, như là bị ai lấy dao đâm vào tim mình, và ta phải gánh vác cái đau của kẻ khác như là nỗi đau của chính mình vậy." Tôi ngồi đó và nghĩ thầm, "Thôi chết rồi!"
Nhưng sự lầm lẫn ấy thật ra cũng tự nhiên thôi. Ta rất dễ hiểu lầm rằng tâm bi có nghĩa là chịu đựng khổ đau của kẻ khác.
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgCW09zSVZDRD7s-IxigjW2H5b8XOTnHog1dexDtWh9LwhlWIUtJgJLjArTG5vpyBf9tuxpnISDe0CIXPW_AIrIwv4PlNPRsL9qx0A4iTMLu5lNFwv7IOoTBV7t52s0nRPAddZEBS-tYfA/s320/kindess_to_everyone.jpg)
Bước đầu tiên để phát triển một tâm bi là biết cởi mở và nhận diện được sự có mặt của khổ đau trong cuộc đời. Ở tất cả mọi nơi, bất cứ ở đâu, bằng cách này hay cách khác, mọi loài đang khổ đau. Có những khổ đau to lớn và bi đát, có những khổ đau nhỏ nhoi và thinh lặng.
Giáo lý này không bắt buộc ta phải biểu hiện tâm bi theo một đường lối nhất định nào. Bạn có thể cầm cây dù của bạn, với hết cả tâm bi của mình, đập xuống đầu một người nào đó mấy cái thật mạnh. Hay có thể bạn từ bỏ hết mọi thế sự và chọn một lối sống xuất gia. Có nhiều sự chọn lựa khác nhau.
Một hành động của tâm bi không cần phải là một cái gì vĩ đại, to tát. Những hành động nhỏ nhặt thôi, bày tỏ tình thương, sự cởi mở, như là tặng thức ăn cho người đói, chào đón, hỏi thăm một người nào, sự có mặt của mình - tất cả những cái đó đều là những biểu hiện rất hùng tráng của tâm bi. Tâm bi giúp ta mở lòng ra và tiếp xúc với nỗi đau, và tuệ giác chỉ cho ta biết cách hành xử cho thích hợp. Với tâm bi, sự sống của bạn sẽ là một hiện thân của tình thương và sự hiểu biết.
Trích trong “Thiền tập về thương yêu”
Tác giả: Sharon Salzberg
Tác giả: Sharon Salzberg
Nguyễn Duy Nhiên dịch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét