Cái mà hồn nhiên, dù nó làm bất kỳ việc gì, luôn luôn trong trắng; nhưng hồn nhiên không là sản phẩm của suy nghĩ.
***
Sáng hôm đó con sông có màu bạc đục, bởi vì thời tiết lạnh và có mây. Những chiếc lá phủ đầy bụi, và khắp mọi nơi đều có một lớp bụi mỏng – trong căn phòng, trên hành lang, và trên cái ghế. Thời tiết đang trở nên lạnh lẽo hơn, chắc phải có nhiều tuyết trên dãy núi Himalayas; người ta có thể cảm thấy gió buốt lạnh từ phương Bắc, ngay cả những con chim cũng nhận biết được nó. Nhưng sáng hôm đó con sông có một chuyển động lạ thường của riêng nó; dường như nó không bị làm gợn chút sóng nào bởi gió, dường như nó bất động và có chất lượng không thời gian mà tất cả dòng nước đều thụ hưởng. Đẹp đẽ làm sao đâu! Chẳng thắc mắc tại sao con người đã biến nó thành một con sông thiêng liêng. Bạn có thể ngồi ở đó, trên hàng hiên, và yên lặng nhìn ngắm nó trong không-thời gian. Bạn không đang mơ mộng; những suy nghĩ của bạn không ở trong bất kỳ phương hướng nào – đơn giản, chúng không-hiện diện.
Và khi bạn nhìn ngắm ánh sáng trên con sông đó, trong chừng mực nào đó dường như bạn mất hút mình, và khi bạn nhắm hai mắt của bạn lại có một thâm nhập vào một trống không đầy hạnh phúc. Đây là phước lành.
Sáng hôm đó ông ấy lại đến, cùng một người thanh niên trẻ. Ông ấy là người thầy tu mà đã trình bày về kỷ luật, những quyển kinh thiêng liêng, và uy quyền của truyền thống. Khuôn mặt của ông ấy vừa mới rửa ráy, và cái áo cũng vậy. Người thanh niên trẻ có vẻ khá căng thẳng. Anh ấy đã đến cùng người thầy tu, mà có thể là vị đạo sư của anh ấy. Và đang chờ đợi người thầy tu nói trước. Anh ấy nhìn con sông nhưng anh ấy đang suy nghĩ về những điều khác. Chốc lát sau người thầy tu nói, ‘Tôi lại đến, nhưng lần này bàn về tình yêu và sự ham muốn nhục dục. Chúng tôi, những người đã giữ lời thề sống trong trắng, có những vấn đề thuộc nhục dục. Lời thề chỉ là một phương tiện kháng cự lại những ham muốn không thể kiểm soát được của chúng tôi. Bây giờ tôi đã là một ông già, và những ham muốn này không còn nóng bỏng trong tôi nữa. Trước khi tôi thực hiện những lời thề tôi đã lập gia đình. Người vợ của tôi đã chết, và tôi rời bỏ gia đình và trải qua một thời kỳ khốn khổ, của những thôi thúc sinh lý không thể chịu đựng nổi; tôi đấu tranh với nó suốt ngày và đêm. Đó là một thời điểm rất khó khăn, đầy cô độc, thất vọng, những sợ hãi điên khùng, và những cơn bùng nổ loạn thần kinh. Thậm chí lúc này tôi cũng không dám suy nghĩ về nó nhiều quá. Và người thanh niên trẻ này đã theo đến đây cùng tôi bởi vì tôi nghĩ anh ấy đang trải qua cùng vấn đề. Anh ấy muốn từ bỏ thế giới và thực hiện lời thề sống nghèo khổ và trong trắng, như tôi đã thực hiện. Tôi đã không nói chuyện với anh ấy suốt vài tuần lễ, và tôi nghĩ chắc có lẽ xứng đáng nếu cả hai chúng tôi có thể cùng nói chuyện với ông về đề tài này, vấn đề của tình dục và tình yêu này. Tôi mong ông không phiền lòng nếu chúng ta có thể thẳng thắn nói chuyện.’
Nếu chúng ta sắp sửa nói về đề tài này, trước hết, liệu chúng ta được phép gợi ý, đừng bắt đầu tìm hiểu từ một vị trí, hay một thái độ, hay một nguyên tắc, bởi vì điều này sẽ ngăn cản bạn không thâm nhập. Nếu bạn chống lại tình dục, hay nếu bạn quả quyết rằng tình dục là cần thiết trong sống, đó là một phần của sống, bất kỳ giả thuyết nào như thế sẽ ngăn cản sự nhận biết thực sự. Chúng ta nên gạt đi bất kỳ kết luận nào, và thế là được tự do để quan sát, thâm nhập.
Lúc này đang có vài giọt mưa, và những con chim đã bắt đầu im lặng, bởi vì sắp sửa có mưa lớn lắm, và một lần nữa những chiếc lá sẽ tươi mát và xanh rì, đầy ánh sáng và màu sắc.
Có hương vị của mưa, và sự yên lặng kỳ lạ của một cơn bão sắp đổ bộ.
Vậy là chúng ta có hai vấn đề – tình yêu và tình dục. Một cái là một ý tưởng trừu tượng, cái còn lại là một thôi thúc thuộc sinh lý hàng ngày thực sự – một sự kiện tồn tại không thể bị phủ nhận. Trước hết chúng ta hãy tìm ra tình yêu là gì, không phải như một ý tưởng trừu tượng nhưng nó thực sự là gì. Nó là gì? Liệu nó chỉ là một thỏa mãn thuộc giác quan, được vun đắp bởi suy nghĩ như vui thú, sự hồi tưởng của một trải nghiệm mà đã cho sự thỏa mãn tột cùng và sự tận hưởng tình dục? Liệu nó là vẻ đẹp của một cảnh hoàng hôn, hay chiếc lá mỏng manh mà bạn sờ hay nhìn thấy, hay hương thơm của một bông hoa mà bạn ngửi? Liệu tình yêu là vui thú, hay ham muốn? Hay nó không là những sự việc này? Liệu tình yêu phải được phân chia thành thiêng liêng và trần tục? Hay nó là điều gì đó không thể phân chia được, tổng thể, không thể bị vỡ vụn bởi suy nghĩ? Liệu nó tồn tại mà không có mục tiêu? Hay liệu nó hiện diện chỉ bởi vì có mục tiêu? Liệu bởi vì bạn thấy một khuôn mặt của một người phụ nữ mà tình yêu nảy sinh trong bạn – vậy thì tình yêu trở thành cảm xúc, ham muốn, vui thú, mà nhờ vào đó tư tưởng cho sự tiếp tục? Hay liệu tình yêu là một trạng thái trong bạn mà phản ứng đến vẻ đẹp bằng sự hòa nhã? Liệu tình yêu là điều gì đó được vun đắp bởi suy nghĩ để cho mục tiêu của nó trở thành quan trọng, hay liệu nó tuyệt đối không liên quan gì đến suy nghĩ và, thế là, độc lập, tự do? Nếu không hiểu rõ từ ngữ này và ý nghĩa đằng sau nó, chúng ta sẽ bị hành hạ, hay trở thành loạn thần kinh về tình dục, hay bị nô lệ bởi nó.
Chắc chắn tình yêu không bị vỡ vụn thành những mảnh bởi suy nghĩ. Khi suy nghĩ đập vỡ nó thành những mảnh, như không-cá nhân, cá nhân, giác quan, tinh thần, quốc gia của tôi và quốc gia của bạn, thượng đế của tôi và thượng đế của bạn, vậy thì nó không còn là tình yêu, vậy thì nó là cái gì đó hoàn toàn khác hẳn – một sản phẩm của ký ức, của tuyên truyền, của thuận tiện, của thanh thản, và vân vân.
Liệu tình dục là sản phẩm của suy nghĩ? Liệu tình dục – vui thú, thỏa mãn, tình bầu bạn, sự trìu mến được dính dáng trong nó – liệu đây là một hồi tưởng được củng cố bởi tư tưởng? Trong hành động tình dục có tự-quên bẵng, tự-từ bỏ, một ý thức không-hiện diện của sợ hãi, lo âu, những khó nhọc của sống. Bởi vì nhớ lại trạng thái trìu mến và tự-quên bẵng này, và đòi hỏi sự lặp lại của nó, bạn nghiền ngẫm nó, như nó đã xảy ra, cho đến khi có một cơ hội kế tiếp. Liệu trìu mến này, hay liệu nó chỉ là một nhớ lại của việc gì đó qua rồi và mà, qua sự lặp lại, bạn hy vọng nắm bắt lại? Liệu sự lặp lại của việc gì đó, dù vui thú đến chừng nào, không là một qui trình hủy diệt, hay sao?
Bỗng nhiên người thanh niên trẻ tuổi lên tiếng, ‘Tình dục là một thôi thúc thuộc sinh lý, như chính ông đã vừa nói, và nếu việc này là xấu xa vậy thì ăn uống cũng không xấu xa bằng như thế hay sao, bởi vì ăn uống cũng là một thôi thúc thuộc sinh lý?’
Nếu người ta ăn uống khi người ta bị đói khát – đó là một việc. Nếu người ta bị đói và tư tưởng nói, ‘Tôi phải thưởng thức loại thức ăn này hay loại thức ăn kia’ – vậy thì nó là suy nghĩ, và chính cái này là một qui trình xấu xa.
‘Trong tình dục, làm thế nào ông biết được điều gì là thôi thúc thuộc sinh lý, giống như đói khát, và điều gì là một đòi hỏi thuộc tâm lý, giống như tham lam?’ người thanh niên hỏi.
Tại sao bạn phân chia sự thôi thúc thuộc sinh lý và sự thôi thúc thuộc tâm lý? Và vẫn vậy, có một câu hỏi khác, một câu hỏi hoàn toàn khác hẳn – tại sao bạn tách rời tình dục khỏi thấy vẻ đẹp của một hòn núi hay sự dễ thương của một bông hoa? Tại sao bạn trao sự quan trọng kỳ lạ như thế cho một sự việc và hoàn toàn bỏ qua những sự việc còn lại?
‘Nếu tình dục là điều gì đó hoàn toàn khác hẳn tình yêu, như có vẻ ông giải thích, vậy thì liệu có cần thiết gì khi làm bất kỳ điều gì về tình dục?’ người thanh niên trẻ hỏi.
Chúng ta chưa bao giờ đã nói rằng tình yêu và tình dục là hai sự việc tách rời. Chúng ta đã nói rằng tình yêu là tổng thể, không bị vỡ vụn, và suy nghĩ, do bản chất tự nhiên của nó, là vỡ vụn. Khi suy nghĩ thống trị, chắc chắn không có tình yêu. Thông thường con người biết – có lẽ chỉ biết – tình dục của suy nghĩ, mà là sự nghiền ngẫm món ăn nhai lại của vui thú và sự lặp lại của nó. Vì vậy, chúng ta phải hỏi: liệu có bất kỳ loại tình dục nào mà không thuộc về suy nghĩ hay vui thú?
Người thầy tu đã lắng nghe tất cả điều này bằng sự chú ý yên lặng. Lúc này, ông ấy nói, ‘Tôi đã kháng cự nó, tôi đã lập lời thề chống lại, bởi vì qua truyền thống, qua lý lẽ, tôi đã thấy rằng ta phải có năng lượng cho đời sống hiến dâng, tôn giáo. Nhưng bây giờ tôi thấy rằng sự kháng cự này đã lấy mất đi nhiều năng lượng. Tôi đã tốn nhiều thời gian cho sự kháng cự, và đã lãng phí nhiều năng lượng vào nó, hơn là tôi đã phí phạm vào chính tình dục. Vậy là, điều gì ông vừa nói – rằng một xung đột thuộc bất kỳ loại nào là một lãng phí của năng lượng – bây giờ tôi hiểu rõ rồi. Xung đột và đấu tranh còn làm u mê nhiều hơn thấy khuôn mặt của một người đàn bà, hay thậm chí có lẽ còn u mê hơn chính tình dục.’
Liệu có tình yêu mà không có ham muốn, mà không có vui thú? Liệu có tình dục, mà không có ham muốn, mà không có vui thú? Liệu có tình yêu mà là tổng thể, mà không có suy nghĩ đang len lỏi vào nó? Liệu tình dục là cái gì đó thuộc quá khứ, hay liệu nó là cái gì đó mỗi lần lại mới mẻ? Chắc chắn suy nghĩ là cũ kỹ, thế là chúng ta luôn luôn đang làm đối nghịch cái cũ kỹ và cái mới mẻ. Chúng ta đang đưa ra những câu hỏi từ cái cũ kỹ, và chúng ta muốn một đáp án dựa vào cái cũ kỹ. Vì vậy, khi chúng ta hỏi: liệu có tình dục mà không có toàn bộ máy của suy nghĩ đang vận hành và đang làm việc, điều đó không có nghĩa rằng chúng ta đã không thoát khỏi cái cũ kỹ, hay sao? Chúng ta quá bị quy định vào cái cũ kỹ đến nỗi chúng ta không tìm ra lối vào cái mới mẻ. Chúng ta đã nói tình yêu là tổng thể, và luôn luôn mới mẻ – mới mẻ không bị đối nghịch với cái cũ kỹ, bởi vì lại nữa đó là cái cũ kỹ. Bất kỳ khẳng định rằng có tình dục mà không có ham muốn đều là vô giá trị, nhưng nếu bạn theo sát toàn ý nghĩa của suy nghĩ, vậy thì có lẽ bạn sẽ bắt gặp cái còn lại. Tuy nhiên, nếu bạn đòi hỏi rằng bạn phải có vui thú của bạn bằng bất kỳ giá nào, vậy thì tình yêu sẽ không hiện diện.
Người thanh niên trẻ nói, ‘Rõ ràng, sự thôi thúc thuộc tâm lý mà ông giải thích là một đòi hỏi như thế, bởi vì mặc dù nó có lẽ khác biệt tư tưởng, nó lại tạo ra tư tưởng.’
Người thầy tu nói, ‘Có lẽ tôi có thể trả lời người bạn trẻ của tôi, bởi vì tôi đã trải qua mọi việc này. Tôi đã rèn luyện chính mình trong nhiều năm để không nhìn một người phụ nữ. Tôi đã kiểm soát một cách tàn nhẫn sự đòi hỏi sinh lý. Sự thôi thúc sinh lý không sinh ra suy nghĩ; suy nghĩ giam cầm nó, suy nghĩ sử dụng nó, suy nghĩ tạo ra những hình ảnh, những bức tranh từ sự thôi thúc này – và sau đó sự thôi thúclà một nô lệ cho suy nghĩ. Chính suy nghĩ mới sinh ra sự thôi thúc quá nhiều trong thời gian. Như tôi đã nói, tôi đang bắt đầu thấy bản chất lạ thường của sự dối gạt và sự gian manh riêng của chúng tôi. Có nhiều đạo đức giả trong chúng tôi. Chúng tôi không bao giờ có thể thấy những sự việc như chúng là nhưng phải tạo tác những ảo tưởng về chúng. Điều gì ông đang giải thích cho chúng tôi, thưa ông, là nhìn ngắm mọi thứ bằng đôi mắt trong sáng, mà không có ký ức của ngày hôm qua; ông đã lặp lại điều này quá thường xuyên trong những nói chuyện của ông. Vậy là, sống không trở thành một vấn đề. Trong tuổi già của tôi, tôi bắt đầu nhận ra điều này.’
Người thanh niên trẻ trông không hoàn toàn thỏa mãn lắm. Anh ấy muốn sống dựa theo những quy định của anh ấy, dựa theo công thức mà anh ấy đã cẩn thận thiết lập.
Đây là lý do tại sao biết về chính bạn là rất quan trọng, không dựa vào bất kỳ công thức hay bất kỳ vị đạo sư nào. Sự nhận biết không-chọn lựa liên tục này kết thúc tất cả những ảo tưởng và tất cả đạo đức giả.
Lúc này đang có mưa như trút nước, và không khí vẫn yên lặng, và chỉ có âm thanh của giọt mưa trên mái và trên những chiếc lá.
The Second Penguin Krishnamurti Reader
Người đã mang lời thề độc thân không biết tình yêu, bởi vì anh ấy quan tâm đến chính anh ấy và sự nở hoa riêng của anh ấy.
Bombay, nói chuyện trước công chúng lần thứ bảy
Ngày 9 tháng 3 năm 1955
Tuyển tập những Lời giảng, Tập VIII
Người hỏi: Liệu sự kiềm chế dục vọng hay trong trắng có cần thiết để tìm được sự giải thoát?
Krishnamurti: Câu hỏi được đặt ra sai lầm. Để tìm được sự giải thoát, không cần thiết điều kiện gì cả. Bạn không thể tìm được sự giải thoát qua sự mặc cả, qua sự hy sinh, qua sự loại bỏ; nó không là một sự việc mà bạn có thể mua được. Nếu bạn làm những việc này, bạn sẽ nhận được một vật của chợ búa, không là sự thật. Sự thật không thể được mua bán, không có phương tiện dẫn đến sự thật; nếu có một phương tiện, kết thúc của nó sẽ không là sự thật, bởi vì phương tiện và kết thúc là một, chúng không tách rời. Trong trắng như một phương tiện dẫn đến giải thoát, sự thật, là một phủ nhận của sự thật. Trong trắng không là một đồng tiền cắc mà bạn mua nó. Bạn không thể mua sự thật bằng bất kỳ đồng tiền cắc nào, và bạn không thể mua trong trắng bằng bất kỳ đồng tiền cắc nào. Bạn chỉ có thể mua những vật mà bạn biết, nhưng bạn không thể mua sự thật bởi vì bạn không biết nó. Sự thật hiện diệnchỉ khi nào cái trí yên lặng, bất động; thế là vấn đề hoàn toàn khác hẳn, đúng chứ?
Tại sao chúng ta nghĩ trong trắng là cần thiết? Tại sao tình dục đã trở thành một vấn đề? Đó thực sự là một câu hỏi, đúng chứ? Chúng ta sẽ hiểu rõ trong trắng có nghĩa gì khi chúng ta hiểu rõ vấn đề gây thoái hóa tình dục? Chúng ta hãy tìm ra tại sao tình dục đã trở thành một nhân tố rất quan trọng như thế trong sống của chúng ta – còn quan trọng nhiều hơn cả tài sản, tiền bạc, và vân vân. Chúng ta có ý gì qua từ ngữ tình dục? Không chỉ là hành động, nhưng suy nghĩ về nó, cảm giác về nó, mong đợi nó, tẩu thoát khỏi nó – đó là vấn đề của chúng ta. Vấn đề của chúng ta là cảm xúc, mong muốn nhiều hơn và nhiều hơn. Hãy quan sát bạn, đừng quan sát người hàng xóm của bạn. Tại sao những suy nghĩ của bạn lại bận tâm quá nhiều đến tình dục? Trong trắng chỉ có thể hiện diện khi có tình yêu, và nếu không có tình yêu không có trong trắng. Nếu không có tình yêu, trong trắng chỉ là nhục dục trong một hình thức khác. Để trở thành trong trắng là để trở thành cái gì khác nữa; nó giống như một con người đang trở thành có quyền hành, đang thành công như một người luật sư, người chính trị nổi bật, hay bất kỳ người nào khác – thay đổi đều ở trên cùng mức độ. Đó không là trong trắng, nhưng chỉ là kết quả cuối cùngcủa một giấc mộng, kết quả của sự kháng cự liên tục với một ham muốn riêng biệt. Vì vậy, vấn đề của chúng ta không phải làm thế nào để trở thành trong trắng hay để tìm được những thứ gì là cần thiết cho sự giải thoát, nhưng hiểu rõ vấn đề này mà chúng ta gọi là tình dục. Bởi vì nó là một vấn đề quan trọng, và bạn không thể tiếp cận nó bằng sự chỉ trích hay bênh vực. Dĩ nhiên, bạn có thể dễ dàng tách rời chính bạn khỏi nó, nhưng như thế bạn sẽ đang tạo tác một vấn đề khác. Vấn đề gây thoái hóa, chính yếu, và quan trọng nhất của tình dục này có thể được hiểu rõ chỉ khi nào cái trí tự giải thoát chính nó khỏi những xiềng xích riêng của nó. Làm ơn hãy suy nghĩ ra, đừng gạt nó đi. Chừng nào bạn còn bị trói buộc qua sợ hãi, qua truyền thống, vào bất kỳ công việc, hoạt động, niềm tin, ý tưởng đặc biệt nào, chừng nào bạn còn bị quy định bởi và bị quyến luyến đến tất cả điều đó, bạn sẽ có vấn đề của tình dục này. Chỉ khi nào cái trí được tự do khỏi sợ hãi mới có cái không thể đo lường được, cái không thể cạn kiệt được, và chỉ đến lúc đó vấn đề của tình dục này nhận vị trí thông thường của nó. Vậy thì bạn có thể giải quyết nó một cách đơn giản và hiệu quả, vậy thì nó không là một vấn đề. Vậy là, trong trắng không còn là một vấn đề khi có tình yêu. Vậy là, sống không là một vấn đề; sống là để được sống trọn vẹn trong sự phong phú của tình yêu, và cách mạng đó sẽ sáng tạo một thế giới mới mẻ.
Ceylon, Colombo, nói chuyện trước công chúng lần thứ hai
Ngày 1 tháng 1 năm 1950
Tuyển tập những Lời giảng, Tập VI
Một quả tim bị kỷ luật, một quả tim bị kiềm chế, không thể biết tình yêu là gì.
Những người đang cố gắng sống trong trắng với mục đích đến với Thượng đế là không-trong trắng bởi vì họ đang tìm kiếm một kết quả hay một lợi lộc và thế là đang thay thế kết thúc, kết quả, cho tình dục– mà là sợ hãi. Những quả tim của họ không có tình yêu, và không thể có sự trong trắng, và một quả tim trong trắng, một mình nó, có thể tìm ra sự thật. Một quả tim bị kỷ luật, một quả tim bị kiềm chế, không thể biết tình yêu là gì. Nó không thể biết tình yêu nếu nó bị trói buộc trong thói quen, trong cảm xúc – tôn giáo hay trần tục, thuộc tâm lý hay có cảm giác. Người lý tưởng là một người bắt chước và vì vậy anh ấy không thể biết tình yêu. Anh ấy không thể rộng lượng, trao trọn thân tâm mà không có sự suy nghĩcủa chính anh ấy. Chỉ khi nào cái trí và quả tim không bị chất nặng bởi sợ hãi, bởi lề thói của những thói quen cảm xúc, khi có quảng đại và từ bi, có tình yêu. Tình yêu như thế là trong trắng.
Bombay, nói chuyện trước công chúng lần thứ năm
Ngày 15 tháng 2 năm 1948
Tuyển tập những Lời giảng, Tập IV
Nỗ lực dùng vào sự kiềm chế, vào sự kiểm soát, vào sự phủ nhận này của ham muốn, gây biến dạng cái trí của bạn.
Hầu hết chúng ta đều dành sống của chúng ta trong nỗ lực, trong đấu tranh; và sự nỗ lực, sự đấu tranh, sự ganh đua, là một lãng phí của năng lượng đó. Con người, trong suốt thời kỳ lịch sử của con người, đã nói rằng muốn tìm được sự thật và Thượng đế đó – dù bất kỳ cái tên nào anh ấy có lẽ trao cho nó – bạn phải sống trong trắng, đó là bạn phải giữ lời thề sống trong trắng và kiềm chế, kiểm soát, đấu tranh với chính bạn miên tận suốt sống của bạn, để giữ lời thề của bạn. Hãy quan sát sự lãng phí của năng lượng này! Nó cũng là một lãng phí của năng lượng khi buông thả. Và nó còn có ý nghĩa nhiều hơn khi bạn kiềm chế. Nỗ lực đã dùng vào sự kiềm chế, vào sự kiểm soát, vào sự phủ nhận này của ham muốn, gây biến dạng cái trí của bạn, và qua sự biến dạng đó bạn có một ý thức nào đó của sự mộc mạc mà trở thành khô cằn. Làm ơn, hãy lắng nghe. Hãy quan sát nó trong chính bạn và quan sát những người chung quanh bạn. Và quan sát sự lãng phí của năng lượng này, trận chiến. Không phải những hàm ý của tình dục, không phải hành động thực sự, nhưng những lý tưởng, những hình ảnh, những vui thú – sự suy nghĩ liên tục về chúng là một lãng phí của năng lượng. Và hầu hết mọi người đều lãng phí năng lượng của họ hoặc qua sự phủ nhận, hoặc qua một lời thề của trong trắng, hoặc qua suy nghĩ liên tụcvề nó.
Bombay, nói chuyện trước công chúng lần thứ bảy
Ngày 3 tháng 3 năm 1965
Tuyển tập những Lời giảng, Tập XV
Nếu có vô-trật tự trong sống của bạn liên quan đến tình dục, vậy thì phần còn lại thuộc sống của bạn đều ở trong vô-trật tự. Vì vậy tôi không nên hỏi làm thế nào để đưa một ngõ ngách vào trật tự, nhưng tại sao tôi đã đập vỡ sống thành quá nhiều mảnh . . .
Người hỏi: Cách đây nhiều năm, khi đầu tiên tôi trở nên quan tâm đến tạm gọi là sống tôn giáo, tôi đã thực hiện một quả quyết mạnh mẽ phải cắt đứt hoàn toàn tình dục. Tôi nghiêm ngặt tuân theo điều gì tôi nghĩ là một bắt buộc cần thiết của sống đó và đã sống cùng tất cả sự khổ hạnhdữ dội của một trong trắng theo tu sĩ. Lúc này tôi thấy rằng loại tuân theo khắt khe đó mà bao hàm sự kiềm chế và sự bạo lực là dốt nát, tuy nhiên tôi không muốn quay lại sống cũ của tôi. Bây giờ tôi sẽ phải hành động như thế nào liên quan đến tình dục?
Krishnamurti: Tại sao bạn không biết phải làm gì khi có sự ham muốn? Tôi sẽ giải thích cho bạn tại sao. Bởi vì sự quyết định cứng ngắt này trong những quyết định của bạn vẫn còn đang vận hành. Tất cả những tôn giáo đã dạy bảo cho chúng ta phải chối từ tình dục, kiềm chế nó, bởi vì họ nói nó là một lãng phí của năng lượng và bạn phải có năng lượng để tìm được Thượng đế. Nhưng loại khổ hạnh và kiềm chế khắc nghiệt và tuân phục vào một khuôn mẫu này tạo ra sự bạo lực mãnh liệt cho tất cả những bản năng tốt lành hơn của chúng ta. Loại khổ hạnh khắc nghiệt này là một lãng phí năng lượng còn nhiều hơn cả buông thả trong tình dục.
Tại sao bạn đã biến tình dục thành một vấn đề? Thật ra chẳng quan trọng gì cả nếu bạn có lên giường hay không lên giường với người nào đó. Thực hiện nó hay buông bỏ nó, nhưng đừng biến nó thành một vấn đề. Vấn đề hiện diện do bởi sự bận tâm liên tục này. Vấn đề lý thú thực sự không phải liệu bạn có lên giường hay không lên giường với người nào đó, nhưng tại sao chúng ta có tất cả những mảnh này trong sống của chúng ta. Trong một ngõ ngách náo động có tình dục cùng tất cả những bận tâm của nó; trong một ngõ ngách khác có loại khổ ải nào đó; trong một ngõ ngách khác có một khao khát điều này hay điều kia, và trong mọi ngõ ngách có sự huyên thuyên không ngừng nghỉ của cái trí. Có quá nhiều cách qua đó năng lượng bị lãng phí.
Nếu một ngõ ngách thuộc sống của tôi ở trong vô-trật tự, vậy thì toàn sống của tôi đều ở trong vô-trật tự. Nếu có vô-trật tự trong sống của tôi liên quan đến tình dục, vậy thì phần còn lại thuộc sống của tôi đều ở trong vô-trật tự. Vì vậy, tôi không nên hỏi làm thế nào để đặt một ngõ ngách trong trật tự, nhưng tại sao tôi đã đập vỡ sống thành quá nhiều mảnh khác nhau – những mảnh mà vô-trật tự bên trong chính chúng và tất cả đều xung đột lẫn nhau. Tôi có thể làm gì khi tôi thấy quá nhiều mảnh như thế? Làm thế nào tôi có thể giải quyết tất cả chúng? Tôi có những mảnh này bởi vì tôi không là tổng thể phía bên trong. Nếu tôi thâm nhập vào tất cả điều này mà tuy nhiên không tạo ra một mảnh khác, nếu tôi theo đến tận cùng một mảnh, vậy thì trong nhận biết đó, mà là đang nhìn ngắm, không còn sự phân chia. Mỗi mảnh là một vui thú tách rời. Tôi nên tự hỏi chính mình liệu rằng tôi sẽ ở trong ngõ ngách nhỏ xíu dơ dáy của vui thú đó suốt sống của tôi. Hay vào trong sự nô lệ của mỗi vui thú, mỗi mảnh, và tự nhắc nhở với bạn, thượng đế của tôi ơi, tôi bị lệ thuộc, tôi là nô lệ cho tất cả những ngõ ngách nhỏ xíu này – đó là tất cả mọi thứ mà tôi có trong sống của tôi? Hay ở lại cùng nó và thấy điều gì xảy ra?
Gặp gỡ Sống
Khi chúng ta thấy tổng thể bức tranh này, không phải như một ý tưởng nhưng như một sự kiệnthực tế, vậy thì tình yêu, tình dục, và trong trắng là một.
Khi chúng ta thấy sự kiện tổng thể này – điều gì chúng ta suy nghĩ về tình yêu, về tình dục, về tự-buông thả, về giữ lời thề chống lại nó – khi chúng ta thấy tổng thể bức tranh, không phải như một ý tưởngnhưng như một sự kiện thực sự, vậy thì tình yêu, tình dục, và trong trắng là một. Chúng không tách rời. Do bởi sự tách rời trong liên hệ mới gây thoái hóa. Tình dục có thể trong sáng như bầu trời trong xanh không một đám mây; nhưng đám mây đến và làm tối tăm, bởi suy nghĩ. Suy nghĩ nói, ‘Đây là trong trắng, và đây là phóng đãng,’ ‘Điều này phải được kiểm soát,’ và, ‘Trong điều này tôi buông thả mình.’ Vì vậy, suy nghĩ là thuốc độc, không phải tình yêu, không phải trong trắng, không phải tình dục.
Cái mà hồn nhiên, dù nó làm bất kỳ việc gì, luôn luôn trong trắng; nhưng hồn nhiên không là sản phẩm của suy nghĩ.
Trích: CÁI GƯƠNG CỦA SỰ LIÊN HỆ
TÌNH YÊU, TÌNH DỤC và TRONG TRẮNG
Tác giả: J. KRISHNAMURTI
Lời dịch: ÔNG KHÔNG – Tháng 10-2010