Một kiếp làm người...

Phật vẫn chờ con cuối đường đó chứ
Con về sau hoa có nở liên đài?
Con thèm lắm một nụ cười giản dị
Đấng cha lành đâu phải chỉ riêng ai!







Bày Tỏ I

Một kiếp làm người đã mệt
Nói làm chi những chuyện cao xa
Đầu ngửng lên không cao hơn hai thước
Xin thưa người: mây trắng hỏi đường qua!

Tay tôi ngắn không với từng xanh thẳm
Mắt tôi mờ không thấy lý vô biên
Tàu vĩnh cửu đã đông người quá lắm
Còn riêng tôi xin trót phận vô duyên

Bao lầm lỡ suốt quãng đời niên trẻ
Mây và sương còn phủ ngợp đường dài
Ai giải thoát, còn riêng tôi chưa thể
Chút hơi người còn vương vướng tóc tai!

Dẫu về rừng thì tôi làm đạo sĩ
Lên non tu, tôi quẳng gậy trường giang
Nhưng trái đất cứ quay hoài quay hủy
Gẫm lòng mình nên chưa muốn ly tâm

Sông xa nguồn có bao giờ tịch lặng
Con nước xuôi, dòng chảy đến trăm miền
Mang hơi thở cũng nghe chừng quá nặng
Thì nói chi cơm áo với phàm duyên

Một kiếp làm người đã mệt
Còn hơi đâu nghi luận không vời
Học yêu người suốt đời chửa hết
Sự sống đâu có treo lửng giữa trời

Óc tôi muội không am tường triết lý
Không biết chi bản thể và siêu hình
Tôi tập mãi mà ước chừng quá tệ
Học đứng đi, học ăn nói ngồi nằm

Địa cầu lớn biết bao người đại trí
Đâu phần tôi, phương thế phụng nhân quần
Tôi cố gắng sống phần người nhỏ bé
Cố gắng thương đời bằng chút máu đỏ trong tim

Tóc mấy sợi, bạc dần xuân xanh cũ
Kinh thư còn mò mẫm mấy trang ngoài
Đêm thức giấc cũng tủi mình ám độn
Qua song thưa, trăng đã gác non đoài

Phật vẫn chờ con cuối đường đó chứ
Con về sau hoa có nở liên đài?
Con thèm lắm một nụ cười giản dị
Đấng cha lành đâu phải chỉ riêng ai!

Một kiếp làm người, không đi, cũng mỏi
Chữ nhân thường viết mãi vẫn run tay
Môi bập bẹ, sợ lời mình lầm lỗi
Làm sao đương những đại sự cao dày?

Ai vô nhiễm, còn riêng tôi còn nhiễm
Tâm để lâu bụi bặm cũng hoen nhờ
Tôi thấy thực, dẫu bao người thấy huyễn
Mảnh trăng vàng dệt sông nước đầy thơ

Ai đã từng sơn khê, phong trần, hồ hải
Đầu ngước cao, thép kiếm, ánh dương hồng
Tôi cầu nguyện, chí người bung áo vải
Cho đạo đời thơm ngát tấm tình chung

Chưa bao tuổi đã thấy mình lú lẫn
Tụng kinh hoài, khi nhớ, khi quên
Nghĩ tượng đá cũng đầu sương tuyết điểm
Thì buồn chi, tôi, một gã tăng quèn

Sống giao tiếp, tôi vụng về, khờ dại
Gặp chỉ cười, không biết phải làm chi
Nếu ai đó có nhìn tôi ái ngại
Thì xin thưa, cây cỏ nói năng gì!

Một kiếp làm người, thành người đã khó
Đâu dám kham những việc phi thường
Xin lạy tạ cả trần gian khốn khổ
Biết bao giờ hết hoạn nạn tai ương?

Manh áo mặc đã bao dung biết mấy
Miếng cơm ăn cũng luỵ đến bao người
Ai đổ hột giữa nương cày ruộng cấy
Thì tôi đâu dám tự tại bên trời

Ôi! Hơi thở, một đời tịch lặng
Nhưng trái tim nhịp đập liên hồi
Dẫu rất nhẹ cũng như dường địa chấn
Nước mắt, niềm vui, chốc thoáng cũng xa rồi

Dẫu thế sự rày suy mai thịnh
Biển muôn trùng năm tháng còn vơi
Cố gắng sống một đời trầm tịnh
Bỏ ngoài da, chữ vận, chữ thời!

Dẫu ai hát bên đường, giữa chợ
Tôi cố nghe, cố mở rộng trang lòng
“Đà” trong mắt, đâu rác người bé tí
Yêu thương nhau, đức lớn nào đong?

Ai nói phải và ai nói trái?
Sóng nhân tình vỗ biển bạc bao la
Ai nói hư và ai nói thiệt
Đỉnh non ngàn muôn thuở lợp mù sa

Thôi nhé cuộc đời, cho tôi kỉnh lạy
Thôi nhé anh em, bằng hữu, chút tri lòng
Vẳng chuông sớm, tôi thấy mình ngồi dậy
Ráng tu hoài dẫu thiên địa vô công!


MINH ĐỨC TRIỀU TÂM ẢNH