Chân Nhân

Ta là chân nhân, là cỏ rêu bé mọn
Là phượng hoàng, đỉnh núi lạ về chơi
Cất cánh rợp giữa huy hoàng mộng triệu
Rồi bay đi, mất hút cõi con người!




Bày tỏ 4

Vì giác ngộ mà lòng ta giếng cạn
Lòng giếng ngàn năm, đá sỏi, cát đằng ơi!
Chữ và tiếng từ muôn xưa vỡ vụn
Đã muôn xưa nằm mộng thốt nên lời

Ta về từ núi cao với lửa rừng nguyên thủy
Hàng tùng xanh gốc cỗi mấy tăng kỳ
Ta quỳ xuống, hoang vu niềm khổ lụy
Gặp trăm đời trong nửa niệm phân ly!

Nói ai hiểu, mà có còn ai hiểu
Tay cầm tay khoảng cách rộng vô cùng
Thơ xuống núi, lời thừa, âm lạc điệu
Bởi đất trời chưa kết mối duyên chung!


Ta về từ bao giờ, nắng mưa quen mặt cả
Lời chia hai, nhật nguyệt cũng chia hai
Nửa xanh mát, lộc non và biển hạ
Nửa khô vàng, lá úa với thu phai

Vì giác ngộ, lòng ta cơn gió lạ
Thổi lồng bồng, gác vắng với hiên khuya
Ta lất phất, thói đời cùng thói đạo
Rõ lắm rồi, cỏ rác cũng se sua!


Lời tục sĩ, đau lòng ai đó chứ?
Tháng ngày chừ, thơ thẩn núi non xưa
Vài bằng hữu, cũng dạt dào thi tứ
Dăm anh em, sông núi cũng dư thừa!


Ta đã bỏ, những bài thơ thứ nhất
Bỏ đam mê, con chim hót vườn trăng
Ta chợt đến như một người quả đất
Thở và quên, hiên trước gót chân nhân

Tình bỏ túi lâu ngày, men hóa nấm
Ôi ngày xưa! Xưa lắm, có ngày xưa?
Ta mỉm cười, con sâu màu mía mật
Nằm im ngoan, kén ngọc, gió thu đùa!

Có những đêm khêu đèn xem sách cổ
Trí lý hình – con chuột gặm lăn tăn
Ôi! Thánh nhân! Lời sông pha cổ độ
Mấy nghìn năm, bến cũ, chiếc đò trăng

Ta đến đây, chưa một lần giao kết
Nên ra đi, cơn gió thoảng ngoài song
Những bài thơ suốt đời làm chửa hết
Tình anh em hoa nở thắm trên dòng

Vì giác ngộ lòng ta thành đá trắng
Nằm chiêm bao năm tháng đỉnh cô đơn
Cành trúc vàng đong đưa không muốn hỏi
Phong kín bao giờ, thiên tải, nguyệt đầu non?

Ai đại nguyện trong đời, cao chánh khí?
Guồng tử sinh quay mãi biết làm sao!
Giun dế đêm đêm vẫn còn thầm thỉ
Rõ lắm rồi, sỏi đá cũng hư hao!

Sống như thật, đời mê đời chẳng hiểu!
Ta là chân nhân, người thật đã từ lâu
Thương ghét buồn vui là trăng đùa bóng liễu
Trúc lả bên hồ, hoa nắng cợt bèo dâu


Ta bày tỏ với ai? Với con sâu màu mía mật
Với dâu bèo, đốm nắng, với đông sương?
Lời tục sĩ đau lòng ai đó chứ
Ta chưa từng vẽ mắt đứng soi gương!


Ta là chân nhân, là cỏ rêu bé mọn
Là phượng hoàng, đỉnh núi lạ về chơi
Cất cánh rợp giữa huy hoàng mộng triệu
Rồi bay đi, mất hút cõi con người!



T
ác giả: Sư Giới Đức - Minh Đức Triều Tâm Ảnh