Thơ Thầy Viên Minh


















Ba cõi lầm mê tâm tịch tịnh

Một đời sinh tử tánh thường như

Sớm mai thấy nụ hoa hồng nở

Nhẹ gót trần sa mộng tỉnh rồi





Hãy lắng nghe bước chân

Bước chân qua thời gian

Thời gian vô sở trụ

Chân bước hề thênh thang















Phù Vân


Ra đi khắp bốn phương trời

Tìm ai mỏi gót muôn đời còn xa

Ta về gặp lại tình ta

Dấu chân viễn mộng chỉ là phù vân



Tâm không

(Họa bài thơ Trông ngóng)


Không buồn, không giận bởi tâm không

Không ghét, không thương mở rộng lòng

Không trông, không ngóng, không Cố Quận

Không thuyền, không bến có chi sông?




“No way to Nibbàna

Ways only to Màra

O man, just look at what you are!

And give up Màra with Nibbàna

No way to Panà

Ways only to Vijjà

O man, just look at what you are!

And leave Vijjà to Pannà

But, O man, believe that

At last, no difference between them

Nibbàna and Màra

Avijjà and Pannà.”

“Tích ngã vị sinh thời

Minh minh vô sở tri

Thiên không hốt sinh ngã

Sinh ngã phục hà vi

Vô y sử ngã hàn

Vô phạn sử ngã cơ

Hoàn nhĩ thiên sinh ngã

Hoàn ngã vị sinh thời” 

(Thi Sĩ Trung Hoa)


Xưa khi mộng chửa vào đời

Thênh thang mờ mịt đất trời nào hay

Hốt hề hóa hiện thân này

Không trung vô cớ hiển bày mà ra

Áo cơm làm kiếp người ta

Gót chân trần thế âu là cuộc chơi

Cái tôi hoàn lại đất trời

Trả tôi mặt mũi muôn đời chưa sinh. 

(Viên Minh dịch)




Tự do


Ngay nơi sinh tử Niết-bàn

Ngay nơi huyễn hóa an nhàn thảnh thơi

Ngay nơi góc bể chân trời

Thấy vầng trăng vẫn sáng ngời mười phương.



Lặng lẽ

Xin trả chim đôi cánh

Đôi cánh nhẹ bay xa

Ta trở về lặng lẽ

Một mình ngắm mây qua.


Thiên để nguyệt

Viễn viễn phong đầu phi

Vong xứ điểu vô quy

Hốt phùng Thiên để Nguyệt

Quy hà quy hà, quy hà vi?