... Khi
bạn sống trọn vẹn trong từng phút giây, bạn sẽ không còn sợ hãi cái
chết, tuyệt đối không có gì để phải sợ
hãi. Bạn đã sống cuộc đời của bạn, thưởng thức những ân sủng mật ngọt
của nó, với vô vàn biết ơn. Cái chết lúc đó sẽ xuất hiện như một sự nghỉ
ngơi dài, không là gì khác... Vì bạn đã biết sống trọn vẹn trong từng khoảnh khắc. Và khi cái chết đến, bạn cũng sẽ
biết chết một cách trọn vẹn.
Khi
Socrates (3) đang hấp hối sau khi bị kết án phải uống thuốc độc, những
môn đệ của ông không ngừng than khóc. Ông mở mắt ra và bảo họ, "Quý vị
đang làm gì vậy? Tại sao quý vị lại than khóc? Quý vị đang làm gì trong
cái giây
phút tuyệt diệu như thế này? Tại sao qúy vị lại để lỡ mất đi một cơ
hội? Hãy dự phần với ta. Cái chết đang xuất hiện. Ðừng để lỡ mất cơ hội
này. Hãy cố gắng để nhìn thẳng vào cái chết. Ðó là điều ta đang làm
đây."
Rồi
ông tiếp tục nói với môn đệ, "Bây giờ thì chân của ta tê rồi. Nhưng
điều bí ẩn là - chân ta tê rồi, ta không còn cảm giác về nó nữa, nhưng
những cảm giác về ta vẫn y nguyên, vẫn không hề giảm sút." Rồi ông tiếp,
"Bây giờ
đến lượt đôi tay cũng tê rồi. Chúng đã biến mất. Ta không còn cảm giác
về chúng nữa." Ông bảo một môn đệ thử châm vào tay mình. Người ta châm
vào tay và ông không thấy có cảm giác gì cả. Ông cười và bảo họ, "Thật
lạ lùng, thân xác của ta bây giờ coi như đã
chết thế nhưng ta vẫn sống như bao giờ. Cảm giác của ta về ý thức vẫn
toàn vẹn như bao giờ".
Rồi
ông bắt đầu có cảm giác rằng trái tim của mình ngưng hoạt động nhưng
cho đến phút cuối ông vẫn còn tiếp tục bảo môn đệ: "Hãy nhớ kỹ. Đây là
lời nói cuối cùng của ta. Ta sẽ không thể nói thêm điều gì được nữa bởi
vì lưỡi
ta đang dần tê cóng." Và tiếp theo là lời nói cuối cùng: "Ta vẫn sống
toàn vẹn như bao giờ; ý thức của ta không mất đi một chút nào cả. Cái
thân xác này không thể hủy diệt được ta. Cái thân xác này đang ra đi, ta
đang trên bờ tan biến, nhưng cảm giác nội tại,
cái ý thức chủ quan vẫn không hề bị đụng tới. Thực ra, nó còn sáng tỏ
hơn xưa."
Cái
chết mang đến cho ta một bối cảnh; nó trở thành một cái bảng đen và đời
sống như là một cái gì đó được viết bằng phấn trắng lên trên tấm bảng
đen này. Khi sống có thể là bạn không cảm nhận đời sống một cách sâu
sắc, một
cách bén nhạy, một cách tế nhị, nhưng trái lại bạn có thể cảm nhận
chúng khi chết. Chẳng khác gì nhìn những ngôi sao trong đêm, bầu trời
càng tối đen, những ngôi sao càng lấp lánh. Chúng vẫn ở đó suốt ngày,
chúng không đi đâu cả, không thể đi đâu được. Chúng
đi đâu bây giờ? Chúng vẫn ở đó, nhưng vì ánh sáng của mặt trời, ta
không thể thấy chúng. Ánh sáng của chúng bị xóa nhòa đi trong ánh sáng
của mặt trời. Nhưng trong đêm tối, chúng lại xuất hiện - lấp lánh, tuyệt
vời. Điều này cũng xảy ra giống y hệt như thế
với cái chết. Đời sống trở thành một ngôi sao chiếu sáng lấp lánh.
...Tôi
không hề biết cái chết là gì bởi vì tôi đang chết, trong mỗi khoảnh
khắc cái tôi quá khứ đang chết. Tôi không hề sống trong quá khứ. Và bởi
vì tôi không sống
trong quá khứ, tôi cũng không hề sống trong tương lai - tương lai luôn
luôn chỉ là sự phóng chiếu của quá khứ. Cái quá khứ chết tạo ra một
tương lai sai lạc, chỉ có giây phút hiện tại này đây là đúng đắn.
Tôi
đang hiện hữu tại đây, trong khoảnh khắc này. Đâu có vấn nạn gì về cái
chết? Làm sao bạn có thể chết ở trong khoảnh khắc hiện tại? Cái chết
luôn luôn là một vấn nạn được phóng chiếu: Một ngày nào đó bạn sẽ chết.
Đây chỉ
là sự suy luận - một ngày nào đó. Ai đó đã chết, bạn trông thấy họ đang
hấp hối và rồi bạn trở nên sợ hãi rằng bạn sẽ chết. Thế nhưng bạn có
thực sự trông thấy y chết như thế nào chưa? Bạn mới chỉ thấy những biểu
hiện bên ngoài, bạn chưa hề thấy cái gì xảy
ra ở bên trong.
Chưa
hề có ai chết. Chết là điều dối trá lớn nhất; nó không hề hiện hữu. Chỉ
có đời sống là hiện hữu. Đời sống là vĩnh cửu. Nếu bạn liệng bỏ quá
khứ, tương lai cũng tan biến theo. Trong khoảnh khắc của hiện tại, cái
chết không
hề có mặt, trong hiện tại, chỉ có đời sống.
Hãy
để cho khoảnh khắc này đây là khoảnh khắc hiện tại. Đừng sống trong quá
khứ bởi vì không ai có thể sống trong quá khứ. Nó đã trôi qua. Cũng
đừng xây những lâu đài trong tương lai, nó sẽ không bao giờ hoàn tất.
Tuơng lai
không hiện hữu. Hãy sống với chính khoảnh khắc hiện tại này.
Có
lần Chúa Giê Su nói với môn đệ: "Hãy nhìn những đoá hoa uất kim hương
trên cánh đồng kia. Thật là đẹp tuyệt vời. Ngay vua Solomon có đem tất
cả gấm vóc quý giá của ông ta trải ra, cũng không đẹp được như thế." Thế
thì cái
bí mật của những đoá hoa uất kim hương trên cánh đồng là gì? Chính là
do chúng sống trong khoảnh khắc hiện tại. Ngày hôm nay là ngày hôm nay.
Đêm nay là đêm nay và khoảnh khắc này chính là khoảnh khắc này.
Một
khi bạn bắt đầu sống với khoảnh khắc hiện tại có nghĩa là bạn giao tiếp
với đời sống một cách liên tục và trọn vẹn. Và rồi đời sống sẽ không
ngừng tiếp nối làm bạn tươi mát trở lại, trẻ trung trở lại.
Vâng, một
ngày nào đó thân xác của bạn có thể tan biến đi, nhưng đó không phải là
chết - một cách đơn giản, đó là một cái thân xác mệt mỏi bắt đầu được
nghỉ ngơi. Vâng, cái tâm thức này cũng sẽ bị mất đi, bởi vì cái tâm
thức
này đã được sử dụng quá nhiều. Thế thì bạn còn muốn cái gì nữa? Sử dụng
cái tâm này vĩnh viễn? Bạn chưa chán ngấy nó sao? Cái tâm này làm việc
từ khi bạn chào đời cho đến ngày bạn ra đi - bảy mươi, tám mươi, chín
mươi năm. Ðây cũng là một cổ máy thôi. Hãy
rủ một chút lòng từ bi cho cổ máy này - ngày qua ngày nó trở nên già
cỗi, ngày qua ngày nó không còn làm việc hiệu quả, bạn cần một cổ máy
mới thôi.
Thân
xác này đã trở nên già nua, thân xác này đã trở nên mục rửa, nó cũng
chỉ là một cổ máy. Một cổ máy rất tinh vi, phức tạp mà cho đến nay khoa
học vẫn chưa sáng chế nổi. Một cổ máy hoàn toàn tự động. Bạn cho rằng
máy móc
tự động là chuyện mới mẻ? Không đâu bạn ơi, cái thân xác của bạn là một
bộ máy tự động từ hàng triệu năm rồi. Khi bạn ăn uống, thực phẩm được
tiêu hoá một cách tự động. Bạn không phải làm công việc tiêu hóa. Khi
bạn thở vào, máu nhận dưỡng khí và thải ra thán
khí một cách tự động - bạn không cần phải làm những công việc này. Hãy
nghĩ đến chuyện bạn phải cáng đáng những công chuyện như thế! Chỉ một
ngày thôi cũng đủ làm bạn phát điên lên rồi, không cách chi sống nỗi.
May mà tất cả đều tự động. Trong suốt bảy chục,
tám chục, chín chục năm trời cổ máy tự động này vẫn chạy đều. Vâng, thì
thỉnh thoảng bạn cũng bị ốm đau, thỉnh thoảng bạn cảm thấy không khoẻ,
bị chuyện nọ chuyện kia - nhưng nó có thấm vào đâu. Với cái cổ máy phức
tạp tinh vi như thế, tất cả những ốm đau
so ra chẳng là cái gì cả. Chuyện bạn hiện hữu mới là phép lạ. Chuyện
bạn sức khoẻ mới là phép lạ.
Nhưng
rồi tất cả mọi cổ máy đều cũng phải có lúc già nua mệt mỏi. Ngay cả kim
loại cũng thế. Các nhà khoa học bây giờ cho ta biết kim loại cũng bị
già nua. Ngay khi tôi đang nói chuyện với bạn, không phải chỉ thân xác
của tôi
sẽ già đi mệt mỏi mà cái micro tôi đang cầm trên tay cũng sẽ già đi mệt
mỏi. Tất cả mọi vật đều sẽ già nua và đều cần an nghỉ.
Cái chết là sự nghỉ ngơi, không là gì khác. Bạn hoà nhập trở lại với tứ đại. Thân xác này trở về với trái đất để nghỉ ngơi. Nhưng
rồi nó sẽ được phục sinh trong một ngàn lẻ một thân xác khác, nó sẽ trở
lại. Bạn có thể thấy
được điều này ở khắp nơi. Khi mùa xuân về, cây cối đơm bông, nhưng rồi
những cánh hoa biến mất trở lại trong lòng đất. Và rồi những chiếc lá
rụng rơi trở thành phân bón. Một lần nữa chúng sẽ lại thể nhập vào dòng
lưu chuyển của một cái cây khác, một lần nữa
chúng sẽ trở thành bộ phận của một cái cây khác, một lần nữa chúng sẽ
lại sống động dưới ánh sáng mặt trời, sẽ lại vui đùa với làn gió, với
trăng sao, chúng sẽ lại cười cợt, sẽ ca lại khúc nhạc đời bất tận và rồi
chim chóc sẽ tụ hội trở về, và con người thích
thú ngắm nhìn chúng.
Ðiều
này lại được tái diễn. Ðời sống là một vòng luân chuyển của hành động
và nghỉ ngơi, hành động và nghỉ ngơi. Ðời sống không phải chỉ là những
gì mà bạn gọi là đời sống - cái chết cũng là một phần của đời sống, cái
chết
không phải là sự kết thúc. Cái chết là một phần của đời sống, thông qua
cái chết đời sống hiện hữu, đúng như thế, qua cái chết đời sống được
nghỉ ngơi lấy lại toàn bộ năng lượng và sức sống để trở lại. Giống như
bạn đi ngủ mỗi đêm. Vâng, ngủ là một cái chết
ngắn. Bạn chỉ chết trong vòng vài giờ và nếu bạn chết đúng mức, mỗi
buổi sáng bạn sẽ rất tươi tắn, bạn sẽ trẻ trung trở lại, đôi mắt sẽ linh
động, đôi chân như muốn nhảy múa, con người bạn sẽ tràn ngập niềm vui
và mật ngọt hương đời. Còn nếu bạn không thể
ngủ ngon, sáng ra bạn sẽ vô cùng mệt mỏi.
Thế
nên phải học cách sống trọn vẹn và chết trọn vẹn. Khi bạn chết, hãy
chết một cách trọn vẹn để khi tái sanh trở lại, những tinh tuý mật ngọt
lại tuôn chảy trở lại trong bạn. Nhưng tại sao bạn lại phải bận lòng về
chuyện
này? Bận lòng về một chuyện không đáng - có bao giờ bạn phải mất công
suy xét về nó? Có bao giờ bạn nghĩ đến bạn đã ở nơi đâu trước kiếp sống
này, trước khi được sinh ra? Bạn đã không hề quan tâm đến mà. Thế thì
tại sao bạn lại lo nghĩ đến cái chết? Bạn đã
từng kinh qua cái chết biết bao nhiêu lần rồi và không còn quan tâm đến
nữa. Bạn có thể là Alexandre Ðại Ðế, đâu biết được? Có đủ loại khùng
điên đang có mặt ở đây. Bạn có thể là Thành Cát Tư Hãn, là Adolf Hitler
...bao nhiêu người Ðức đang có mặt tại đây.
Làm sao biết được?
Biết
bao nhiêu chuyện xảy ra trong thế giới này và bạn không hề bận tâm đến.
Ngay cả nếu có người bảo cho bạn biết rằng bạn đã từng là Alexandre Ðại
Ðế, bạn sẽ trả lời là bạn không cần biết. Ðâu có gì quan trọng? Khi bạn
đang
là Alexandre Ðại Ðế, đó mới là chuyện quan trọng - thế mà bây giờ bạn
lại suy nghĩ rất nhiều về cái chết.
Bạn
sẽ chết và bạn sẽ không chết. Ðây là một sự kết hợp. Cái thân xác này
trở nên già cỗi, cái tâm này trở nên già cỗi, cái ngã này trở nên già
cỗi... thế là cái thực tánh ở trong bạn, vị chủ nhân thực sự của ngôi
nhà, cái
tâm thức, làm một bước nhảy, đi tìm kiếm một thân xác mới, một cái bào
thai khác, để được tiếp tục.
Rồi
sẽ có một khoảnh khắc nào đó bạn cảm thấy chán ngán cái vòng lẩn quẩn
của đời sống. Cái vòng đầu tiên, cái vòng kế tiếp, cái vòng khác, những
vòng quay tiếp nối những vòng quay. Có một khoảnh khắc trong đời bạn
bỗng nhiên
tỉnh thức trước những gì đang xảy ra. Bạn cảm thấy chán ngán, không
phải chỉ cho một kiếp sống mà cho cái vòng quay lẩn quẩn như thế, cái
vòng quay bất tận hết đến rồi đi - cái mà Ấn Ðộ giáo gọi là awagaman,
đến và đi.
Cái
ngày mà bạn trở nên chán ngán cái cõi đi, về trong hiện tại này, bạn
trở nên tín ngưỡng. Một nhân tố mới đã đi vào tâm thức bạn, một tia sáng
mới. Thế là bạn bắt đầu suy nghĩ về niết bàn. Một cái chết thông thường
là sự
loại bỏ một kiếp sống để bạn tiếp tục sống trở lại; niết bàn là sự loại
bỏ tất cả các kiếp sống để bạn không còn sống như một cá thể, bạn bắt
đầu sống như là vũ trụ, như là Thượng Ðế. Sẽ không còn nhu cầu phải trở
lại xác thân, với tâm và cái ngã.
Osho
Osho
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét