Thơ Thầy Viên Minh 12




1. Phật khai thị rồi đi
Tăng cũng không ở lại
Pháp mãi mãi từ bi
Giúp chúng sinh vô ngại.


2. Sinh tử vốn tự nhiên,
Sống chân như thuận pháp
Khởi niệm chỉ đảo điên
Thánh nhân không bám trụ.



3. Chỉ một chút lặng yên
Hơn một đời dao động
Thấy pháp vốn tịch nhiên
Tâm sáng trong, thanh tịnh.



4. Giúp người, cứ tự nhiên
Không giúp, cũng chớ phiền
Sống ung dung tự tại
Dù thấy đời đảo điên.

Việc thiện từ tâm thiện,
Tuỳ cảm ứng tự nhiên
Đúng sai nếu không biết
Lưỡng lự chỉ thêm phiền!


5. Ai để khách làm chủ
Theo bản ngã lăng xăng,
Biển khổ còn chấp thủ
Tìm đâu ngọn Hải Đăng?


6. Luân hồi do tâm tạo
Không tạo: Tâm Bất Sinh
Báo thân tuy nhập diệt
Pháp thân còn hiển minh.


7. Thấy, nghe... tâm vắng lặng
Không khởi niệm lăng xăng
Pháp tánh luôn tịch tịnh
Giác tánh nào giảm tăng.


8, Khi tâm thật trọn vẹn
Không thấy hữu hoặc vô
Cũng không còn đi - đến
Đắm chìm ở chỗ mô?

9. Ngã không, pháp cũng không
Nhưng nói "không" lại có!
Khi ngay đó đã thông
Không một lời vẫn rõ.

10. Tâm: suối nguồn Pháp tánh
Khi Tâm - Pháp hoàn nguyên
Không bến bờ phàm thánh
Chỉ lặng lẽ hồn nhiên.

11. Sống ham mê quyền lực
Chết làm A-tu-la
Tiếp tục giương quyền thế
Sai sử người tâm ma!

12. Lành thay tâm trọn vẹn
Nơi tự tánh tròn đầy!
Vốn không sinh không diệt
Sao trụ cõi Đông, Tây?

13. 
Lành thay sống biết mình
Không buông lung phóng dật
Giác niệm chính là minh
Luôn tuỳ duyên thuận pháp.

14. Ai thấy Pháp thâm mật
Vi diệu: Tâm Bình Thường
Ngay đó thấy Sự Thật
Tâm Pháp thật tỏ tường.

15. Trong lòng không muốn giữ
Giữ bên ngoài ích chi
Khi tâm đà giác ngộ
Thoát khỏi vòng thị phi.

16. Tâm tịnh, làm việc lành
Đó mới là Tịnh độ
Bát Chánh Đạo không hành
Làm sao thoát được khổ?



* Những vần thơ trên đây được trích từ HỎI ĐÁP PHẬT PHÁP trong trang web: TRUNG TÂM HỘ TÔNG