Với những người đang trên đường nghiên cứu và thực hành các pháp Thiền của Ðại thừa nói chung và tham học về Thiền Tông nói riêng, có lẽ không ai trong chúng ta không từng đọc hay được nghe qua ở đâu đó chí ít là năm ba lần trong đời, lời dạy của đức Phật, rằng "Phiền não tức thị Bồ-đề" hoặc "Sanh tử tức thị Niết-bàn", được dịch sang Việt ngữ mà nhiều người xưa nay công nhận là sát với nghĩa ban đầu của nó, là "Phiền não tức Bồ-đề" và " Sanh tử tức Niết-bàn" .
Những lời dạy như thế có tính cách khai mở trực tiếp cho những người căn cơ, phước đức vào hàng trung thượng, một bước trực chỉ vào cữa Ðại-thừa, nhanh chóng tỏ ngộ thật tướng các pháp.
Nghĩa là nhờ may mắn có được trực giác mạnh mẽ, được ví như chiếc ngòi nổ chực chờ kích hoả để bùng vỡ tự tâm khi gặp cơ duyên thuận lợi, những hàng phước trí thượng thừa đặc biệt ấy thường dễ dàng tháo tung trí huệ siêu việt (Bát-nhã trí) vốn sẵn tiềm ẩn, để ngay đó tỏ rõ chơn tướng mọi sự vật. Chính lúc ấy, giống như một cơn mê dài đầy mộng mị hốt nhiên choàng tỉnh, người con Phật liền thấy biết như thật cái điều mà một hữu tình, tiêu biểu là cái bóng dáng từ lâu được gọi là "Ta", tức thân tâm này, mà từ lúc sơ sanh cho tới một sát na trước, chưa hề được biết, đó là hết thảy chúng hữu tình, đang từng hồi ẩn hiện trong huyễn cảnh sanh tử trước mắt, mà tự thể hữu tình ấy chưa từng dứt mất bổn tánh vô sanh; đang trong cảnh giới phiền não mà phiền não chẳng thể xâm phạm, trói buộc.