Chuyện xảy ra có lần một người đi tới một Thiền sư. Ông ta đã đọc mọi kinh sách, ghi nhớ chúng, và đã trở thành một triết gia lớn vì ông ta rất hiệu quả trong việc dùng lời, logic. Và Thiền sư này chỉ là một dân làng, giống hệt như người ăn xin, người đã nói, "Tôi không bị lạc." Ông ấy chưa bao giờ đọc Kinh Hoa sen, một trong nhưng kinh sách Phật giáo vĩ đại nhất, đáng gìn giữ, bao giờ cũng được giữ ở gần. Cũng như có sách gối đầu giường, Kinh Hoa sen cũng vậy là cuốn sách cạnh trái tim; nó liên quan tới trái tim. Hoa sen là biểu tượng cho trái tim: nở hoa đầy đủ, trong việc bùng nở đầy đủ, nó là trái tim. Và các Phật tử nghĩ không có gì sánh được với Kinh Hoa sen.