Ông ta là một đạo sư có tên tuổi, mình đắp áo vàng nghệ, mắt lơ đãng xa xăm. Ông nói rằng đã bao năm rồi ông xa lìa thế tục, và nay ông chứng gần đến mức dửng dưng trước thế gian này và cả thế giới khác. Ông khổ luyện nhiều pháp tu, điều khiển thể xác gắt gao, cứng rắn, và nay ông chế ngự được hơi thở và bộ thần kinh một cách lạ thường. Điều ấy khiến ông cảm thấy có một mãnh lực lạ lùng, dầu rằng ông không để tâm tìm kiếm.
Vô lượng thời gian trôi lăn trong biển luân hồi sinh tử để đến một lúc nào đó, tâm thức cá nhân chợt thấm thía những bất an xung đột, đau khổ luôn đè nặng lên người cho dù y đang sống trong bất kỳ môi trường thuận lợi nào. Ý thức được những nỗi bất hạnh đó, y bắt đầu hướng tới và bước từng bước khập khiễng vào con đường tâm linh với lòng quyết tâm sắt đá trong nỗ lực khám phá ra cái bình an chân thật muôn đời.
Trải qua quá trình dấn thân vào con đường tâm linh ấy, ngày nọ y đột nhiên phát hiện ra được một điều là, thật ra y đã không có được một tấm lòng mộ đạo chân thành, không thật sự tìm cầu giải thoát mà thay vào đó là y chỉ khao khát tìm kiếm những chất kích thích, những cảm giác khoái lạc mới lạ để thỏa mãn “cái tôi” của y.