“Tọa
Vong” trong học thuyết của Trang Tử
Hỏi: Trong Thiên Đại Tông Sư của Trang Tử Nam Hoa Kinh có nói: “Giải
thể, bỏ thông minh, lìa hình, bỏ trí, đồng với Đạo lớn, đó gọi là tọa vong”.
Nếu toạ vong là ngồi quên tất cả thì có trái với chánh niệm tỉnh giác?
- Nếu “tọa vong” thật sự hoàn toàn không còn bản
ngã thì đó chính là "an trú Tánh Không" hoặc “diệt thọ tưởng định” mà
đức Phật đã dạy. Nhưng cũng có thể đó chỉ là 4 thiền vô sắc do tưởng “không” mà
định. Trước kia khi chưa hoàn toàn giác ngộ đức Phật cũng đã từng an trú 4 tầng
định không này, nhưng sau khi giác ngộ Ngài "an trú Tánh Không" sâu
sắc hơn. Vì bây giờ là "an trú Tánh Không" của tự tánh Rỗng Lặng Trong
Sáng mà đức Phật gọi là Tâm Chói Sáng (Pabhassara Citta) an nhiên tịch tịnh.
Đây là bản chất rỗng lặng trong sáng hoàn toàn tự nhiên của tâm. Khi tâm hoàn
toàn buông thư, vô vi, vô ngã thì nó trở về với Tánh Không mà Thiền Tông gọi là
Vô Tâm hay Vô Sự. Đó cũng là Chánh Định: “Định
này tịch tịnh, vi diệu, vắng lặng, nhất tánh, không điều kiện, không đối kháng,
không trở ngại” (Dīgha Nikāya).