Mặt Trời Tỉnh Thức



Được sự cho phép của Diện Mục – Nguyễn Văn Hạnh dịch giả cuốn sách Sức Mạnh của Hiện Tại, Sức Mạnh của sự Tĩnh Lặng,.. Tôi xin được biên tập lại một phần cuốn Sức Mạnh Của Sự Tĩnh Lặng để ngôn ngữ được gần gũi và nội dung chân thực hơn với đời sống người Việt Nam. (Trước khi đọc những trang này bạn lưu ý nội dung của cuốn sách không phải dành cho phần lớn mọi người, những người chưa đặt ra thắc mắc cho mình đang ở đây với mục đích hay mình đang làm những thứ trên đời này vì điều gì thì không thật sự phù hợp)

MẶT TRỜI TỈNH THỨC

Khi đánh mất liên lạc với sự tĩnh lặng nơi nội tâm thì bạn sẽ đánh mất liên lạc với chính mình. Khi bạn đánh mất liên lạc với chính mình thì bạn sẽ đánh mất mình trong thế giới thực tại đang diễn ra. Cảm nhận chân thực về chính mình, tức bản chất của bạn là gì? Bản chất ấy không thể tách rời khỏi sự tĩnh lặng. Đây chính là sự trống rỗng sâu kín mà bạn nhận ra ngoài định nghĩa và khái niệm. Sự trống rỗng chính là bản chất chân thực của bạn. Vậy sự trống rỗng đó thật sự là gì? Đó chính là không gian chân thực của bạn, là khả năng nhận thức từ đó những chữ trên trang giấy này được bắt đầu tạo thành thành khái niệm và trở thành những ý nghĩ trong đầu bạn. Bạn chính là khả năng nhận biết được thể hiện dưới hình thức một con người. Tương đương với tiếng động bên ngoài là sự ồn ào của những suy tưởng bên trong. Tương đương với sự im lặng bên ngoài là sự nhận biết nơi nội tâm. Khi nào có sự yên tĩnh ở xung quanh bạn hãy nhận biết sự yên tĩnh đó. Tức là trọn vẹn cảm nhận sự yên tĩnh đó. Nhận biết sự yên tĩnh như vậy bạn sẽ nhận ra một chiều không gian trống rỗng ở nơi bạn, vì chỉ qua sự nhận biết bạn mới có thể nhận ra sự trọn vẹn ngay bây giờ. Bạn sẽ nhận ra rằng giây phút bạn lưu ý đến sự yên lặng ở xung quanh mà không hề suy nghĩ. Bạn chỉ nhận biết mà không có sự can thiệp của tâm trí. Khi bạn trọn vẹn với sự yên lặng, ngay lập tức có một cảm giác hiện hữu với mọi thứ nhưng rất im lặng ở nội tâm. Bạn đang có mặt. Bạn vừa bước ra khỏi thói quen suy tư của tâm trí, của nhân loại, một thói quen đã bị đồng hóa trong hàng ngàn năm qua.
Hãy nhìn một thân cây hay một bông hoa. Hãy để cho sự nhận biết của bạn trọn vẹn ở ngay vật thể đó như là chính nó. Bông hoa ấy tĩnh lặng biết bao nhiêu, thân cây và bông hoa đang trọn vẹn với trạng thái an nhiên tự tại biết bao nhiêu. Hãy để thiên nhiên dạy cho ta biết thế nào là nhận biết và trọn vẹn với sự hiện hữu ngay lúc này. Khi nhìn vào một thân cây và nhận ra sự tĩnh lặng nơi thân cây đó, chính bạn cũng trở thành sự tĩnh lặng cùng hiện hữu với thân cây. Bạn tiếp xúc với thân cây ở một mức độ trọn vẹn sâu lắng sẽ cảm thấy đồng nhất giữa mình với mọi vật chung quanh đó chính là lòng trắc ẩn – một tình thương chân thực. Như vậy sự tĩnh lặng có phải là sự vắng mặt của những tiếng ồn và các tình huống không? Không, sự tĩnh lặng chính là tự thân của sự trống rỗng – là Tâm ở nguồn gốc của sự sáng tạo, từ đó mọi thứ hữu hình được phát sinh. Và làm sao nơi đó có thể tách rời bản chất chân thực của bạn? Những biểu hiện tạm bợ của hình tướng thông qua bạn mà bạn nghĩ đó là bạn, bạn được hình thành và nuôi dưỡng bởi cái đó, bởi Tâm cùng sự nhận biết. Sự trống rỗng là thứ duy nhất trên cõi đời này không mang tính hình tướng. Nhưng thực ra sự nó đâu phải là một vật thể và nó cũng không thuộc về bất cứ điều gì. Khi bạn nhìn vào một thân cây hay một con người qua sự tĩnh lặng chân thực ngay nơi bạn thì ai đang nhìn vậy? Có một cái gì đó sâu hơn là con người của bạn đang hiện hữu. Đó là Tâm đang quan sát vật mà chính nó đã sáng tạo ra.
Sự yên lặng ở không gian là rất hữu ích nhưng không cần phải có sự yên lặng thì mới giúp bạn nhận ra sự tĩnh lặng ở chiều không gian nhận biết. Ngay cả khi có những tiếng ồn ào bên ngoài bạn vẫn có thể nhận biết những tiếng ồn đó ở nơi nó được phát sinh. Đó chính là không gian chân thực của nhận thức thuần khiết, đó cũng chính là Tâm. Bất kỳ một tiếng ồn đáng ghét nào cũng đều được nhận biết từ sự rỗng lặng nơi nội tâm. Làm cách nào??? Bạn chợt nhận ra có một sự nhận biết như một cái gì đó rộng lớn phía sau tất cả các giác quan cùng những suy tư. Nhận ra sự nhận biết đó là hiện hữu của sự tĩnh lặng nơi nội tâm trong sáng. Bằng cách buông bỏ sự chống đối nơi nội tâm về tiếng ồn, bằng cách cho phép tiếng ồn được hiện hữu như nó đang là. Điều này cũng giúp bạn trở về trọn vẹn cùng nội tâm tĩnh lặng và trống rỗng cùng sự nhận biết mọi thứ phát sinh. Bất cứ khi nào bạn trọn vẹn một cách tỉnh thức với mỗi phút giây như chính nó là – bất kể hình thức phút giây ấy đang biểu hiện điều gì – bạn sẽ cảm nhận trạng thái yên lặng thuần khiết
để nhận biết mọi thứ đang diễn ra. Hãy chú ý đến khoảng trống – khoảng không gian ngắn ngủi giữa hai ý nghĩ, khoảng trống giữa hai câu chuyện, giữa những nốt nhạc của tiếng dương cầm hoặc khoảng trống không giữa các hơi thở vào và thở ra. Khi bạn nhận thấy những khoảng trống đó, nhận thấy một điều gì đó trống rỗng, lúc ấy đang là nhận thức thuần khiết. Chiều không gian không có hình tướng ấy của nhận thức thuần khiết được phát sinh ngay nơi bạn thay thế cho thói quen của bạn thích tự đồng hóa mình với những biểu hiện bên ngoài của hình tướng.
Sự sáng suốt chân thực hoạt động một cách hồn nhiên. Sự trống rỗng cùng nhận biết là nơi khơi nguồn sáng tạo và giải pháp cho những vấn đề của bạn có thể được thể hiện. Khi bạn cố gắng sáng tạo hay thay đổi một điều gì đó nơi hiện tại thì điều đó sẽ khó có thể xảy ra vì đó là xung đột, là bóp méo thực tại đang hiện hữu. Bạn cố thay đổi một con người thì lại càng xảy ra xung đột bởi vì người đó đang thể hiện đúng trong chính nhận thức và hoàn cảnh đang diễn ra nơi họ, nếu có mặt ngay đó bạn chỉ việc nhận biết thì không có xung đột nào có thể diễn ra được cả. Kinh thánh có câu: “Thượng đế đã sáng tạo ra thế giới và Ngài cảm thấy rất hài lòng với những thứ mà Ngài đã tạo nên”. Đó cũng là cảm giác hài lòng mà bạn cảm thấy khi ngắm nhìn một thân cây hay một con người từ sự rỗng lặng mà không vướng bận chút suy tư. Bạn có cần thêm kiến thức? Nếu có thêm nhiều thông tin hơn hay những chiếc máy điện toán có khả năng xử lý dữ liệu với tốc độ nhanh hơn. Hay có thêm những phân tích khoa học với sự tư duy gì đấy,… liệu chúng ta có giúp thế giới khỏi tình trang như hiện hay không? Có phải lúc này điều chúng ta cần nhất chính là sự sáng suốt rõ biết? Nhưng sáng suốt thực sự là gì và ta có thể thấy điều đó từ đâu? Sự sáng suốt chỉ biểu hiện khi lòng bạn thực sự lặng yên một cách trong sáng trước mọi hoàn cảnh. Chỉ cần ở đó và nhận biết những gì đang có mặt, bạn không cần thêm điều gì cả. Hãy để cho sự rỗng lặng trong sáng hướng dẫn tất cả những lời nói và việc làm của bạn.

ĐỨNG NGOÀI CĂN BỆNH HAY SUY TƯ CỦA BẠN

Căn bệnh trầm kha nhất của con người là: hay bị cuốn hút vào trong những suy nghĩ hay lo lắng vu vơ trong suy tư của mình. Đa số chúng ta hoang phí cuộc đời mình trong ngục tù của những suy tưởng không có chủ đích hay những lo sợ triền miên. Chúng ta chưa từng bao giờ đứng ngoài những tư tưởng, cảm nhận hạn hẹp về bản thân được tạo nên bởi thói quen suy tưởng ở trong ta và thường bị trói buộc bởi suy nghĩ về quá khứ hay lo lắng về tương lai. Ở nơi bạn cũng như mỗi người có một chiều không gian tâm thức sâu lắng gần gũi hơn là những suy tư không có chủ đích. Đó cũng là bản chất chân thật nơi bạn. Chúng ta có thể gọi tên chiều tâm thức đó như: Hiện hữu, sự có mặt, nhận biết hay tâm thức khoáng đạt, trong sáng,… nhưng để thực sự thấu hiểu thì bạn cần có sự trực nhận không qua ngôn ngữ. Trong những truyền thống tâm linh cổ điển cái đó được gọi là bản chất Thương Đế hay Phật Tánh ở trong mỗi người. Nhận ra được chiều không gian đó sẽ giải thoát bạn và đời sống của bạn ra khỏi những khổ đau mà bạn đã gây ra cho chính mình và những người xung quanh. Khi cái tôi nhỏ bé được làm ra bởi trí năng là tất cả những gì bạn biết về mình sẽ điều khiển cuộc đời của bạn. Lòng trắc ẩn, niềm vui cùng khả năng sáng tạo tự nhiên và sự an lạc vững bền ở nội tâm không không thể có mặt cùng đời sống của bạn qua cái tôi nhỏ bé ngoại trừ qua chiều tâm thức khoáng đạt trong sáng và chưa bị trói buộc. 
☺☺☺ Nếu bạn chỉ nhận thức không cần có những suy nghĩ không chủ đích một cách thường xuyên, những lo sợ vẩn vơ thường phát sinh ở trong bạn chỉ đơn thuần là những suy tư hay cảm xúc, không hơn không kém. Nếu bạn đủ trọn vẹn có mặt để chứng kiến và quan sát không thông qua tri thức hay kinh nghiệm khuôn mẫu khi những phản ứng hay va chạm phát sinh thì chiều không gian trong sáng đó đang trở nên rõ nét, biểu hiện ở ngay bạn. Đó như là một sự nhận biết mà ở đó những ý nghĩ và cảm xúc của bạn diễn ra đang được phơi bày.
Dòng suy tư không có chủ đích, những lo sợ vẩn vơ của bạn có một quán tính rất mãnh liệt. Chúng dễ dàng cuốn phăng bạn đi, mỗi ý nghĩ hay cảm xúc xảy đến trong bạn thường giả vờ với bạn rằng cảm xúc hay ý tưởng đó là một điều gì cực kỳ quan trọng đối với bạn. Ý nghĩ hay cảm xúc đó luôn luôn muốn lôi kéo tất cả sự chú tâm của bạn. Tôi có một thực tập tâm linh mới cho bạn: “Đừng quan trọng hóa hay muốn chống đối những suy tư, những cảm xúc, lo sợ miên man đó”. Khi làm như vậy bạn sẽ thôi không còn tiếp thêm năng lượng cho điều đó có điều kiện diễn ra. Người ta thường dễ dàng bị trói buộc vào những ngục tù khái niệm cùng tư tưởng của chính mình. Đầu óc của con người vì luôn luôn muốn hiểu biết, muốn kiểm soát nên thường lầm tưởng rằng ý kiến và quan điểm của mình chính là chân lý. Đầu óc ta luôn nói rằng: “Đây là một chuyện hiển nhiên”. Bạn cần đứng ngoài những suy tư, cảm xúc ấy để nhận ra dù bạn có diễn tả đời mình hay cuộc đời của bạn hoặc một ai khác, phê phán bất cứ một tình huống,… thì đó cũng chỉ là một quan điểm không hơn không kém. Là một trong muôn ngàn quan điểm khác nhau. Đó chỉ là một mớ của những suy tư ở trong bạn. Ngược lại, thực tại mang tính toàn thể thống nhất, ở đó tất cả mọi thứ được đan quyện vào nhau, không có một cái gì có thể tồn tại độc lập, riêng lẻ. Suy tư của bạn đang cắt xén thực tại – cắt thực tại thành những mảnh rời rạc. 
☺☺☺ Đầu óc hay khả năng suy tư của bạn là một công cụ khá hữu dụng và có nhiều năng lực nhưng sự suy tư đó sẽ trở nên rất giới hạn khi nó bắt đầu chiếm hữu toàn bộ con người bạn, nhất là khi bạn không nhận ra suy tư chỉ là một phần rất nhỏ phát sinh từ Tâm – bản chất chân thực nơi bạn. Sự sáng suốt không phải là sản phẩm của suy tư nhưng nó chính là sự nhận biết sâu sắc phát sinh từ một hành động đơn thuần, là hướng sự chú tâm trọn vẹn của mình một cách chân thực vào một người hay một vật. Sự trọn vẹn chính là sự sáng suốt nguyên sơ, là tự thân của Tâm – là khả năng nhận biết ở nơi bạn. Sự nhận biết này làm tan vỡ những biên giới được tạo ra bởi những suy tư và khái niệm của bạn, từ đó bạn nhận thức được rằng không một thứ gì có thể tự mình mà tồn tại được. Sự trọn vẹn giúp cho chủ thể và đối tượng hòa vào nhau. Đó là thứ có thể chữa lành sự chia cách ở nơi bạn. Khi nào bạn bị chìm đắm trong những suy tưởng trói buộc không cưỡng lại được đó là lúc bạn đang muốn trốn chạy những gì đang hiện hữu. Là lúc bạn đang không thực sự có mặt ngay lúc này và ở đây.
Chủ nghĩa giáo điều trong tôn giáo, khoa học,…được phát sinh bởi niềm tin sai lệch rằng tư tưởng có thể gói gọn thực tại hay chân lý. Nhưng thực ra chủ nghĩa giáo điều chỉ là những ngục tù khái niệm. Điều kỳ lạ là người ra rất thích những nhà tù đó vì nó cho họ một cảm giác an toàn và một cảm giác giả tạo về cái gọi là “Tôi biết”. Không có gì gây khổ đau cho nhận loại hơn là chủ nghĩa giáo điều, nó làm cho sự trì trệ cùng bạo động phát sinh. Sự thực là không sớm thì muộn, mỗi giáo điều đều đi đến sự sụp đổ vì thực tại sẽ phơi bày những điều đó. Tuy nhiên trừ khi cái sai lầm căn bản của giáo điều được nhìn nhận, nếu không thì một giáo điều sẽ chỉ được thay thế bằng một giáo điều khác. Vậy thì sai lầm căn bản này là gì? Đó là tự đồng hóa mình với những suy tư & khái niệm không chủ đích nơi chính mình. Sự tỉnh thức về tâm linh là sự tỉnh thức khỏi giấc mơ suy tư ở trong chính mình.
Tâm chính là chiều không gian rộng lớn hơn những gì trí năng có thể nắm bắt được. Lúc bạn đang không còn tin vào những gì mình suy nghĩ đó là lúc bạn bước ra khỏi tư tưởng và thấy rõ rằng: “bạn không phải là phần trí năng hay những suy tư không có chủ đích, hoặc những lo sợ triền miên ở trong bạn”. Trí năng luôn ở trong một trạng thái “chưa toàn vẹn”, do đó luôn có sự tham cầu, mong muốn để đạt thêm một điều gì đó. Cho nên khi bạn tự đồng hòa với trí năng và những suy tư ở trong đầu bạn sẽ dễ dàng cảm thấy nhàm chán và bất an. Khi nào tự nhiên thấy nhàm chán nghĩa là trí năng đang có một nhu cầu cần được kích thích hoặc cần thêm nhiều thức ăn cho thói quen suy tư và nhu cầu đó đang không được thỏa mãn. Khi nhàm chán bạn thường cầm một tạp chí lên, gọi một cuộc điện thoại cho ai đó, bật một kênh truyền hình hoặc lên mạng, đi mua sắm, hay lại chuyển nhu cầu thiếu thốn của trí năng qua cơ thể thông qua việc tiêu thụ thêm thức ăn vào bụng.
Hoặc bạn cứ để mình ở trong trạng thái nhàm chán không yên đó và thử quan sát, cảm nhận xem cảm giác nhàm chán và bất an ấy thực ra như thế nào và xuất phát từ điêu gì. Khi bạn có mặt trọn vẹn cùng những cảm xúc ở nơi mình, bỗng nhiên có một chút không gian và tĩnh lặng hiện hữu. Ban đầu thì rất ít nhưng khi không gian bên trong bạn nhận biết rõ ràng hơn thì cảm giác nhàm chán sẽ bắt đầu giảm cường độ cùng tính quan trọng của nó. Do đó ngay cả sự nhàm chán cũng có thể là con đường cho bạn trở về với bản chất chân thực của chính mình. Bạn khám phá ra rằng một kẻ chán đời không phải là bạn. Sự nhàm chán chỉ là một sự chuyển động của dòng năng lượng đã bị điều kiện hóa ở trong bạn. Bạn không phải là một người giận dữ, buồn bã hay sợ hãi. Sự buồn bã hay lo sợ đang ở trong bạn nhưng bạn không phải là người duy nhất có vấn đề này. Đó là điều kiện chung của tâm thức con người khi bị đồng hóa với trí năng. Điều cần nhớ là những cảm xúc đó đến rồi đi như mấy trên trời. Nhưng bạn thì không phải là một cái gì đó đến rồi đi, bạn là sự nhận biết có mặt hiện hữu ngay lúc này. “Tôi cảm thấy nhàm chán quá”. Cái gì đang nhận ra cảm xúc này? Bạn chính là nhận thức thuần khiết, là sự nhận biết mà không phải là thứ tâm thức đã bị ô nhiễm – tức cảm giác nhàm chán vừa được bạn nhận biết.
Sự kỳ thị dù đó là bất cứ ai hay điều gì, ám chỉ rằng bạn đang đối nghịch với thực tại qua trí năng và sự suy tư. Điều đó có nghĩa là bạn không nhận ra bên kia là một con người nữa, chỉ còn là khái niệm của bạn về con người đó. Nó giảm thiểu sự sinh động của một con người thành một khái niệm khuôn khổ thì quả thật đó là một hành xử rất thô bạo. Suy nghĩ khi không được nhận biết sẽ trở thành một cái gì đó phục vụ cho quyền lợi của cá nhân và có tính băng hoại. Sự tài tình mà thiếu khôn ngoan trong ta là điều rất nguy hiểm và tai hại. Nhưng đó chính là tình trạng hiện thời của đa số người. Thói quen suy tư của chúng ta khi được khuếch đại qua khoa học kỹ thuật, mặc dù tự thân điều đó không tốt mà cũng không xấu.
Bước nhảy vọt trong tâm thức nhân loại là đứng ngoài những suy tư, những lo sợ vẩn vơ trong đầu mình. Đây là điều cấp thiết nhất trong thời điểm này. Như thế không có nghĩa là chúng ta không cần đến khả năng suy nghĩ nữa, nhưng chỉ là thôi không còn hoàn toàn đồng hóa mình với những suy tư không có chủ đích hoặc những lo sợ miên man. Tức là khi bạn không còn bị ám ảnh và bị chiếm hữu bởi những loại suy tư vô bổ nữa. 
☺☺☺ Hãy cảm nhận năng lượng của cơ thể trong bạn. Ngay lập tức những hoạt náo, bận rộn của trí óc bạn sẽ được giảm thiểu và chấm dứt. Hãy cảm nhận năng lượng đó trong tay, chân, bụng và ngực của bạn. Hãy cảm nhận rằng bạn chính là sức sống đang làm chuyển động hình hài này. Từ đó cơ thể bạn sẽ trở thành một cánh cửa, ta có thể nói như vậy giúp bạn cảm nhận sự sống động sâu lắng hơn những thay đổi thất thường của cảm xúc và những suy tư. Có một sự sống động ở ngay bạn mà bạn có thể cảm nhận được với toàn thể con người mình, không chỉ bằng trí năng. Mỗi tế bào đều đang sống trong sự hiện hữu cùng trạng thái bạn không cần phải suy tư. Nhưng đồng thời nếu cấn suy nghĩ thì bạn sẽ suy nghĩ. Trí năng vẫn có khả năng hoạt động và hoạt động rất hiệu quả khi sự thông minh rộng lớn hơn ở nơi bạn cũng chính là bản chất chân thực nơi bạn. Sử dụng trí năng của bạn và bày tỏ sự rõ biết đó. ☺☺☺ Bạn có thể không nhận ra khoảnh khắc ngắn ngủi khi bạn rất có mặt với những gì đang diễn ra mà không hề có sự suy tư vì khi đó chính bạn với khoảnh khắc đó là một. Thời gian trôi qua rất nhanh, điều này có lẽ đã xảy ra một cách tự nhiên và đồng bộ trong đời sống của bạn. Những lúc đó, bạn có thể đang tham dự vào một hoạt đông bằng chân tay hoặc trí óc, hoặc đợi ở một quầy vé máy bay và bạn hoàn toàn có mặt đến độ quên mất cả thời gian, thay vào đó là sự có mặt hoàn toàn trọn vẹn. Hoặc bạn bắt gặp mình đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, đang lắng nghe một ai đó mà trong đầu bạn không có hoặc nhận biết được tiếng vang vang bình phẩm về người này người kia.
Thực ra biến cố này là một điều đáng kể nhất có thể xảy đến với bạn vì nó bắt đầu công việc chuyển đổi từ trang thái suy nghĩ miên man không chủ đích sang trại thái có mặt trọn vẹn với những gì đang diễn ra ngay tại đây và bây giờ. Những suy nghĩ có thể vẫn diễn ra nhưng khi khi có sự đối kháng khó chịu bạn nhận biết rõ sự đối kháng thì cuộc sống bạn sẽ hoàn toàn thay đổi và thoải mái. Đối với trí năng tất cả những điều này chẳng có ý nghĩa gì đáng kể vì trí năng của bạn luôn có những điều khác quan trọng hơn để nghĩ đến. Đó là lý do làm cho bạn không nhận ra rằng bạn có khả năng có mặt với những gì đang thực sự xảy ra mà không vướng chút suy tư hay nghĩ ngợi điều gì. 
☺☺☺ Bạn hãy thực tập nhận biết cho mình cảm thấy thoải mái trong trạng thái “không có suy tư” về điều gì. Điều này giúp bạn không còn những suy tưởng miên man vì lý trí bạn luôn có nhu cầu muốn được định nghĩa và kết luận những gì bạn không thực sự biết. Lý trí của bạn rất sợ hãi khi đối diện với một điều gì mà nó không biết. Do đó khi bạn có khả năng trở về trạng thái không còn suy tư bạn đã bỏ lại trí năng. Có một sự thông thái, hiểu biết sâu xa hiện bày nơi bạn mà chắc chắn không phải là theo kiểu suy tư. Sáng tạo nghệ thuật, thể thao, khiêu vũ, giáo dục,… nếu bạn muốn trở nên điêu luyện trong môn lĩnh vực nào kể trên hay bất cứ lĩnh vực nào mà bạn yêu thích thì bạn đừng để cho thói suy tư không chủ đích dính lứu vào, hoặc để cho loại suy tư ấy nằm trong sự nhận biết. Khi đó bạn hoàn toàn trọn vẹn với công việc đầy sáng tạo mà mình đang làm. 
☺☺☺ Một giây phút hiểm nguy có thể tạm thời làm tắt ngấm đi dòng suy nghĩ miên man trong đầu bạn giúp bạn nếm được hương vị của trạng thái có mặt và hiện hữu cùng thực tại.
Sự tỉnh thức nằm ngoài những gì trí năng có thể hình dung hay lĩnh hội được. Không một tư tưởng nào có thể gói ghém được sự thật này. Cùng lắm thì tư tưởng có thể làm một “ngón tay chỉ mặt trăng” chỉ cho ta nhìn về hướng sự thật. Ví dự: giáo lý “tất cả là một” chỉ là một bảng chỉ đường mà không phải là sự thật. Để thực hành giáo lý này vào đời sống bạn cần có sự trực nhận về cái thực diễn ra từ nơi bạn biểu hiện tạm gọi là “thực chứng”. 

CÁI TA ẢO TƯỞNG 

Tâm trí bạn luôn tìm kiếm không ngừng những đề tài cho bạn suy tư một cách điên cuồng, đó cũng là cách tâm trí bạn đi tìm những thứ để cung cấp cho chính nó một sự xác minh, một cảm nhận về khuôn khổ. Đây cũng là phương cách để bản ngã của bản được trở thành và tiếp tục được nuôi dưỡng. Khi bạn suy nghĩ hay nói về chính mình, khi bạn nói “Tôi”, thực ra là bạn muốn nói là: “Tôi và những câu chuyện của tôi”. Đây chính là cái “Ta ảo tưởng” của những ham thích, sợ hãi và lo lắng. “Cái Tôi” không bao giờ thấy thỏa mãn được lâu. Đó là cảm nhận về con người bạn được đồng hóa bởi trí năng nên thường bị tha hóa bởi kinh nghiệm quá khứ và luôn muốn tìm sự thỏa mãn ở tương lai. Bạn có nhận ra rằng cái “Tôi” này rất dễ phôi pha vì đó chỉ là một sự hình thành rất tạm bợ như một đợt sóng được biểu hiện trên mặt nước. Cái gì đó ở nơi bạn nhận thức được điều này? Cái gì đó nơi bạn nhận biết được sự phôi pha của những biểu hiện qua hình hài và tâm lý này của bạn? Đó chính là sự có mặt hiện hữu. Đó chính là Tâm, một cái gì rất chân thực và sâu xa nằm ngoài quá khứ và tương lai.
 ☺☺☺ Cái gì sẽ còn lại sau những sợ hãi, ham muốn của đời sống nhiều rối rắm đang ngày càng chiếm hết khoảng không gian của bạn? Chỉ là một cái gạch ngang ngắn ngủi – khoảng một, hai phân giữa ngày sinh và ngày mất trên bia mộ bạn. Đối với bản ngã đây là một ý nghĩ rất kinh khủng nhưng đối với bạn thì đó thực sự là một sự giải thoát. Khi một ý tưởng được khởi lên ở trong đầu chiếm lấy toàn bộ mọi thứ nơi bạn, điều này có nghĩa là bạn đã hoàn toàn đồng nhất mình với tiếng nói ở trong đầu của mình. Đây chính là bản ngã, là “cái Ta ảo tưởng” được làm nên bởi suy nghĩ và những cảm xúc miên man ở trong đầu
bạn. Cái Tôi luôn luôn cảm thấy bất toàn và mong manh do đó bạn thường thấy sợ hãi và ham
muốn. Đây là hai cảm giác luôn có mặt đồng thời khi bản ngã ở trong bạn.
☺☺☺
Khi bạn nhận biết có một giọng nói ở trong đầu bạn luôn giả vờ là bạn và giọng nói ấy luôn lảm nhảm, đó là lúc bạn tỉnh thức và ra khỏi sự đồng hóa một cách tự nhiên với dòng suy tư ở
trong đầu mình. Khi bạn nhận ra điều này bạn sẽ nhận thức rằng bạn không phải là giọng nói vang vang ồn ào đó – bạn đang có mặt và nhận biết nó. Ở đây có một điều là bạn không nên cố gạt bỏ nó mà hãy quan sát giọng nói đó để rồi bạn sẽ nhận ra nó tự động rút lui trả lại sự có mặt trọn vẹn là chính bản thể tự do nơi bạn.
Bản ngã ở trong bạn luôn có nhu cầu đi tìm kiếm, tích lũy thêm cái này hoặc cái kia để vun bồi cho cảm nhận về tự thân chỉ là để giúp cho bản ngã của bạn cảm thấy toàn vẹn hơn. Điều này giải thích cho sự bận tâm về tương lại không thể cưỡng lại được của nó.
Khi bạn chợt nhận ra rằng: “Ồ mình lại sắp rơi vào thói quen lo nghĩ đến chuyện sắp tới hay những gì đã xảy ra”, đó là lúc bạn bắt đầu bước ra khỏi những thói quen lâu đời trong tình cảm hay trong cách bạn suy nghĩ, đồng thời bạn có khả năng chọn lựa để đặt sự nhận biết của mình ở bất cứ điều gì ở bên trong hay bên ngoài.
☺☺☺
Khi bạn sống trong sự kiềm chế của bản ngã bạn sẽ thu hẹp phút giây này thành một phương tiện để đạt được một cái gì đó. Bạn luôn sống cho tương lai và ngay cả khi bạn đạt được mục tiêu của mình thì bạn vẫn không cảm thấy hài lòng, cùng lắm thì sự hài lòng ấy cũng mau chóng phôi pha.
Khi bạn trọn vẹn cùng những gì bạn đang làm thay vì hướng tới kết quả bạn sẽ gặt hái được trong tương lai thì bạn sẽ phá vỡ điều kiện thói quen lâu đời của bản ngã. Những chuyện bạn làm không những sẽ có hiệu quả hơn mà nó còn mang lại cho bạn niềm vui hân hoan cùng sự yêu thích ngay khi làm việc.
Hầu hết mỗi bản ngã đều có cái thường được gọi là “ý thức nạn nhân”. Nhưng có một số người mang trong lòng một “ý thức nạn nhân” rất mạnh đến độ “ý thức nạn nhân” chính là tiêu đề cốt lõi của tự ngã ở trong họ. Sự oán hận và trách móc trong họ được tạo thành một phần chính yếu trong cảm nhận của họ về bản thân. Ngay cả khi sự trách móc là hoàn toàn xác đáng bạn vẫn tạo ra một xác minh cho chính mình như là một ngục tù mà những thanh xà lim được làm nên bởi những ý nghĩ lưu chuyển liên tục ở trong đầu bạn. Hãy nhìn cho rõ những gì bạn đang gây ra cho chính bạn, hay nói đúng hơn là trí năng bạn đang gây ra cho bạn lúc này. Hãy cảm nhận sự bám víu tình cảm của bạn vào những câu chuyện bất hạnh về cuộc đời mình và hãy cảm nhận về sự thôi thúc ở trong bạn khi nghĩ về những mẫu chuyện ấy hoặc nhu yếu cần kể đi kể lại câu chuyện này với một người khác. Hãy có mặt ở đó để nhận biết như một chứng nhận về thực trạng tâm lý ấy nơi bạn. Bạn không thực sự cần phải làm gì cả vì khi đã nhận thức được thực trạng này, khi đó tự nhiên bạn sẽ biết mình cần phải làm gì để mang lại sự chuyển hóa và tự do cho chính mình.
Than phiền và phản kháng là hai thói quen cư xử khá phổ biến của trí năng, qua đó tự ngã ở nơi bạn được củng cố. Đối với nhiều người thì hoạt động tâm lý và suy tư của họ chỉ bao gồm những than phiền hoặc phản ứng lại với chuyện này hoặc chuyện kia. Làm như thế bạn sẽ cho rằng người khác là sai còn mình là luôn luôn đúng. Qua sự kiện khi tự cho mình là đúng bạn sẽ cảm thấy mình vượt trội hơn người khác do đó bạn càng củng cố thêm cảm nhận về chính mình. Nhưng trong thực tế bạn chỉ làm mạnh thêm ảo tưởng về một cái “Ta ảo tưởng”. Bạn có muốn quan sát những thói quen cư xử đó trong bản thân mình, nhận ra được thực chất của cái giọng nói trong đầu thường hay than vãn về điều này điều kia,..ở trong đầu mình? Cảm nhận về một cái Tôi – Bản ngã ở trong bạn luôn cần những xung đột, bất đồng,… với những người này hay người khác. Vì cảm nhận về một con người bị cách biệt với thế giới chung quanh ở trong bạn sẽ được làm mạnh thêm khi bạn phải đấu tranh với những cái này hay cái kia,… và trong khi gián tiếp xác minh rằng đây mới chính là Tôi còn ở kia kia không phải là Tôi. Bạn đang tự tách mình ra khỏi thế giới.
Thông thường các bộ tộc, Quốc gia và Tôn giáo thường lấy cá tính tập thể của họ được làm mạnh thêm khi họ tạo ra những đối thủ hay kẻ thù của mình. Họ đâu còn được gọi là “tín đồ” khi trên cõi đời không còn những kẻ cho họ là “bất tín” và không tin vào những điều mà họ tôn thờ??? Trong khi cư xử với người khác bạn có thể phát hiện ở trong bạn một cảm giác ưu việt hoặc một thứ mặc cảm thua thiệt rất vi tế đối với người kia không? Đó là khi bạn nhìn qua cặp mắt của bản ngã, bản ngã đó thường sống trong sự so sánh của chuyện được/mất, hơn/thua ,đúng/sai. ☺☺☺ Ganh tị là một khía cạnh của bản ngã khi nó cảm thấy bị thua thiệt một điều gì đó tốt đẹp đang xảy ra cho người khác hoặc ai đó giàu có hơn bạn, có kiến thức hơn bạn hoặc làm được nhiều điều hay hơn bạn. Sĩ diện của bản ngã tùy thuộc vào sự so sánh chính mình với những người khác và sĩ diện âý thích được nuôi lớn thêm bằng sự tích lũy của cải hoặc kiến thức,… Bản ngã của bạn sẽ bám víu vào bất cứ một thứ gì. Ngay cả khi bạn đã thất bại trong những cái tôi đã nêu trên bạn cũng vẫn cố làm mạnh thêm cái bản ngã vì cho rằng cuộc đời đã đối xử tệ bạc với bạn hơn những người khác, hoặc khi không may mắc phải một cơn bệnh ngặt nghèo bạn sẽ tự cho là căn bệnh của bạn nặng hơn của bất kỳ ai. Bây giờ bạn đang tạo ra cảm nhận gì về chính mình qua những mẩu chuyện, những “huyền thoại’ về cuộc đời bạn? Có sẵn trong cấu trúc của mỗi bản ngã là một nhu cầu chống trả, kháng cự và loại bỏ để bảo tồn cảm nhận về sự cách biệt của bạn với thế giới còn lại. Do đó luôn có mốt sự phân chia trong bạn một cách rạch ròi: “Tôi” và “Thế Giới”, “Chúng ta” và “Chúng nó”. Bản ngã của bạn rất cần có sự bất đồng với một cái gì đó hay một ai đó. Đó chính là lý do bạn muốn đi tìm sự an bình, niềm vui và tình thương yêu nhưng đồng thời bạn cũng không thể chịu được khi ai đó đang có những điều này. Bạn nói rằng bạn muốn được hạnh phúc nhưng bạn lại rất nghiện những cảm giác khổ đau, đó là một điều đối nghịch vô lý gây ra đau khổ. Khổ đau của bạn rốt cuộc không phải gây ra bởi những tình huống khó khăn mà bạn gặp phải mà chính là những điều kiện rất tiêu cực trong tâm thức của bạn đang xung đột.
Bạn đang có mang một mặc cảm tội lỗi về một chuyện gì mà bạn đã làm hay không làm trong quá khứ? Điều chắc chắn là bạn đã hành động từ một mức độ thiếu nhận biết vào lúc đó. Nếu bạn có mặt hơn thì bạn sẽ nhận biết rõ ràng hơn như bây giờ và không làm như vậy. Cảm giác phạm lỗi là một cố gắng của bản ngã nhằm tạo nên một tư cách, một cảm nhận về chính mình. Sự đánh giá tích cực hay tiêu cực là chuyện không thành vấn đề. Những gì bạn lầm lỗi chỉ là biểu hiện vô thức – vô thức của con người. Tuy nhiền bản ngã của bạn thích bám lấy đó làm thành một vấn đề của riêng và tuyên bố: “Chính tôi đã tạo nên lầm lỗi ấy,..” khiến bạn mang cho mình một mặc cảm “xấu xa” ở trong lòng. ☺☺☺ Trong lịch sử của nhận loại từ xưa đến nay con người đã gieo rắc không biết bao nhiêu bạo động, tàn ác,.. gây tổn thương cho nhau và vẫn còn đang tiếp tục gây thêm những khổ đau cho người khác. Những người này có nên bị lên án khong? Hay những hành động đó đơn thuần là biểu hiện của vô thức, của một giai đoạn phát triển trong tâm thức nhận loại mà chúng ta cần trải qua? Chúa Jesus đã nói khi Ngài vẫn còn đang bị treo mình trên cây thập tự giá: “Xin Cha, hãy tha thứ cho những kẻ ấy vì họ đang không hề biết những gì họ đang làm”. Câu nói này cũng đang áp dụng cho chính bạn. Nếu bạn đặt ra những mục tiêu vị kỷ ngay cả đó là để mong muốn được tự do hơn, cải thiện cho mình hay làm cho mình quan trọng hơn bạn vẫn không cảm thấy thỏa mãn khi mình đạt được những mục tiêu này. Bạn có thể đề ra những mục tiêu nhưng hãy nhớ rằng đạt được mục tiêu không phải là điều tối quan trọng. Khi mọi thứ được phát sinh từ sự nhận biết thì giây phút này sẽ không biến thành một phương tiện bạn dùng để đạt tới cứu cán. Những gì bạn làm sẽ có cảm giác thỏa mãn trong từng khoảnh khắc.

GIÂY PHÚT HIỆN TẠI 

Trên bề mặt, Phút Giây Hiên tại chỉ là một trong vô số phút giây đang xảy ra. Mỗi ngày của đời sống hình thành bởi vô số những phút giây mà trong đó mọi chuyện được xảy ra. Nhưng khi nhìn sâu, có phải chỉ có một phút giây ngay tại đây và bây giờ? Đời sống có phải luôn giảy ra ở phút giây hiện tại này? Ngay phút giây hiện tại này là thứ duy nhất mà bạn không thể trốn tránh được, đó cũng là thứ duy nhất hiện hữu thường hằng và không bao giờ thay đổi trong cuộc đời bạn. Cho dù có chuyện gì xảy ra, đời bạn có thay đổi bao nhiêu thì có một thứ duy nhất không thay đổi đó chính là Giây Phút Hiện Tại. Chính vì không thể trốn tránh được Giây Phút Hiện Tại, tại sao chúng ta không thưởng thức trọn vẹn phút giây này và sống chung với nó? Bạn có đang đối xử với phút giây này như thể nó là một chướng ngại mà mình cẩn phải vượt qua? Bạn có cảm thấy mình đang ở một phút giây khác trong tương lai mà mình cần đạt tới? Hầu như mọi người ai cũng đang sống theo lối sống này. Vì tương lai thì chẳng bao giờ đến cả, ngoại trừ đang đến ngay tại phút giây hiện tại này. Cho nên trông chờ vào tương lai là một lối sống rất bang hoại. Lối sống ấy tạo ra một dòng chảy ngầm của sự bất an, căng thẳng và không cảm thấy được thỏa mãn. Lối sống ấy hoàn toàn không tôn trọng sự sống hiện hữu đang có mặt ngay tại đây và bây giờ. Đời sống chưa bao giờ không đang là phút giây hiện hữu này. ☺☺☺ Hãy cảm nhận sức sống trong cơ thể bạn. Điều này sẽ giúp bạn trọn vẹn ngay phút giây hiện tại. Rốt cuộc bạn sẽ không chịu trách nhiệm cho đời mình cho đến khi nào bạn chịu trách nhiệm ngay phút giây này – Phút Giây Hiện Tại. Vì đây là nơi duy nhất mà đời sống bạn đang có mặt. Chịu trách nhiệm cho phút giây này có nghĩa là bạn sẽ thôi không còn thái độ chống đối một cách liên tục cùng nội tâm với những gì “đang xảy ra” ngay phút giây hiện tại, bạn sẽ không còn tranh cãi với những gì đang có mặt. Điều này có nghĩa là bạn sẽ sống cùng với những gì đang có mặt hiện hữu ngay bây giờ trong đời sống. Phút giây hiện tại đang như vậy vì nó không khác đi được. Những thấy biết của Đạo Phật về thực tại cách đây hơn hai ngàn năm trăm năm ngày nay đã được các nhà vật lý học xác nhận:
Không có một cái gì hoặc sự việc gì có thể hiện hữu một cách độc lập tiêng rẽ. Vì sự thật mọi thứ đều liên hệ rất mật thiết với nhau, đều là một phần của toàn thể vũ trụ đang vận hành thông qua hình tướng những gì phút giây này đang biểu hiện.
☺☺☺
Khi bạn có mặt với những gì đang hiện hữu, bạn sẽ hài hòa với mọi thứ và sự sáng suốt của chính đời sống tự nhiên. Chính lúc đó bạn mới có thể thực sự là chính mình để có thể lan tỏa những điều tích cực trong đời sống. Một thực tập rất đơn giản nhưng rất căn bản là hãy trọn vẹn nhận biết tất cả những gì đang có mặt ngay phút giây hiện tại – ngay nơi nội tâm bạn cùng tất cả những thứ đang diễn ra bên ngoài.
Khi sự nhận biết nơi bạn hoàn toàn trọn vẹn ở phút giây hiện tại khi đó nơi bạn sẽ có một sự sáng suốt hoàn toàn, bạn nhận biết mọi thứ kể cả suy nghĩ đang diễn ra trong đầu mình. Điều này có khi được kinh nghiệm như thể bạn vừa thức dậy từ một giấc mơ, giấc mơ suy tư, giấc mơ của quá khứ và tương lai. Thực trong sáng biết bao! Thực đơn giản biết bao! Một sự trọn vẹn không thể lay chuyển như thế có mặt ngay nơi bạn, sẽ không còn thừa một khoảng trống nào trong lòng bạn có thể tạo ra một vấn đề gì cho chính mình. Lúc đó bạn chỉ có mặt cùng giây phút hiện tại đang hiện hữu.
Lúc mà bạn trọn vẹn cùng Giây Phút Hiện Tại hoàn toàn nhận biết đời sống này thực sự màu nhiệm. Có một sự rõ biết trong mọi thứ mà bạn đang nhận biết, khi bạn càng có mặt trọn vẹn ngay giây phút này chừng nào thì bạn sẽ càng cảm nhận được niềm vui rất đơn thuần nhưng rất sâu sắc của sự “an nhiên tự tại” thiêng liêng ở đời sống thường ngày.
☺☺☺
Nhưng đa số chúng ta thường nhầm lẫn Phút Giây Hiện Tại với những tình huống xảy ra trong phút giây đó. Bởi vì phút giây hiện tại là sự hiện hữu cùng nhận biết mới mẻ ngay lúc đó nên bạn không thể nào định nghĩa mà chỉ có thể trực nhận điều đó ngay lúc mọi thứ đang diễn ra.
Do đó bạn không nên nhầm lần những tình huống trong đời sống với sự nhận biết ngay Phút Giây Hiện Tại. Vì Phút Giây Hiện Tại là sẵn có và nhiệm màu hơn bất cứ tình huống nào được phát sinh. ☺☺☺ Những suy nghĩ, cảm xúc, cảm nhận từ những giác quan và bất kỳ những gì bạn trải nghiệm đã làm nên cái gọi là tình huống của đời bạn. “Cuộc đời tôi” là cái mà bạn dùng để cố tìm cho mình một khuôn mặt đại diện, một nhân cách, “Cuộc đời tôi” chỉ là câu nói mà bạn dùng để tóm tắt những tình huống xảy ra trong đời sống của bạn không phải là bản chất chân thật của bạn. Bạn liên tục không nhận ra một sự thật rất hiển nhiên rằng: Cảm nhận chân thực về chính mình thực sự không dính gì đến những tình huống xảy ra trong cuộc đời bạn trong quá khứ. Có mặt hiện hữu cùng đời sống chính là bản chất chân thực nơi bạn, là khả năng nhận biết nơi bạn với những gì đang diễn ra ngay phút giây này. Sự có mặt ấy luôn luôn có ở đó thường hằng. ‘ Dù trong thời thơ ấy hay ở tuổi đã xế chiều, trong lúc ốm đau hay trong lúc khỏe mạnh, khi thành công hay khi thất bại. Khả năng nhận biết không có hình tướng nhưng luôn rõ biết đang biểu hiện ở không gian ngay Phút Giây Hiện Tại – sự hiện hữu trọn vẹn không bao giờ thay đổi.

SỰ THẬT 

Nơi sự trống rỗng hoàn toàn bạn có mặt hiện hữu cùng Phút Giây Hiện Tại, hai điều này không thể phân chia. Không có con người bạn đang quán sát và thứ được quan sát, cả hai điều đó phải xảy ra đồng thời khi bạn nhìn một dòng sông thì bạn chính là sức sống tràn đầy cùng cả dòng sông, tương tự như ngắm một bông hoa hay ăn một món ăn thì bạn chính là điều bạn đang thưởng thức mà không có cái gì nằm ngoài cả. Có nhiều thứ trong cuộc đời bạn quan trọng nhưng chỉ có một thứ là tuyệt đối. Bạn thành công hay thất bại trong cuộc đời là một điều quan trọng, bạn khỏe mạnh hay ốm đau cũng là điều quan trọng, bạn có học hay ít học cũng là điều quan trọng, giàu hay nghèo cũng là quan trọng nhưng những điều đó không là quan trọng tuyệt đối Hơn hết cả sự quan trọng nhất đó là nhận ra được bản chất chân thực nơi chính bạn, ra ngoài thân phận bọt bèo ngắn ngủi của một kiếp người và cảm nhận về chính bạn thay vì tách mình như một cá thể biệt lập chờ chết. Bạn tìm ra được niềm an bình không phải nhờ vun vén, xếp đặt lại những tình huống trong đời sống mà bằng cách nhận thức được bản chất nơi mình cùng sự sáng suốt chân thực ngay lúc này. Tái sinh sang kiếp khác cũng không giúp được gì cho bạn nếu trong kiếp tới bạn vẫn không nhận ra bản chất chân thực của mình là gì. Tất cả những khổ đau trên hành tinh này đều phát sinh từ một cảm nhận sai lầm rằng “có một cái Tôi, một cá thể biệt lập với người khác và thế giới chung quanh”. Cách nhìn nhận này che lấp đi bản chất chân thật của chính bạn. Bạn chính là khả năng nhận biết đang hiện hữu khắp mọi nơi và tạm thời biểu hiện qua hình tướng con người bạn để kinh nghiệm tự thân của chính mình. Qua một viên sỏi, cọng cỏ, con thú hay một con người, một điều gì đó bất kỳ kể cả một ngôi sao hay một thiên hà cũng đang biểu hiện qua sự nhật biết và có mặt hiện hữu.


HCM Ngày 19/10/2022 An Hòa (NHT)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét