KHAI THỊ CỦA THIỀN SƯ DOZEN (ĐẠO NGUYÊN).

Đạo Nguyên bắt đầu như sau trong bản văn nền tảng về thiền: “Đạo vốn hoàn hảo và hiện hữu khắp nơi, làm sao có thể phụ thuộc vào những thực hành hay chứng ngộ? Thừa pháp thì tự do và vô ngại, cần gì nỗ lực tập trung!?. Thật vậy, toàn thân vốn lìa hẳn bụi bặm thế gian, ai có thể tin vào một phương tiện chùi sạch nó? Đạo không hề rời khỏi con người, nó ở ngay chỗ người ta hiện hữu, rời đây hay kia để thực hành thì nào đâu có ích gì” ?
Đời sống này, vốn đã tốt đẹp theo cách của nó. Mọi sự xảy ra là một biểu lộ của “giác ngộ bổn nguyên” cho dù ta có biết điều đó hay không. Chúng ta không cần có một điều kiện nào khác, không cần tăng thêm hay giảm bớt cái gì. Cơn mưa của Pháp rơi mỗi lúc, đều đặn và tự do trên mọi sự; mỗi sự vật nhận mưa và dùng nó theo cách riêng của nó.