Thơ Thầy Viên Minh 11 (Tâm Bình Thường)
























1. Bình thường tâm vốn sáng trong
   Chỉ vì vọng động nên quên chính mình
   Vô minh che khuất tánh minh
   Ngôn từ che khuất trang kinh không lời
   Bây giờ vắng lặng thảnh thơi
   Không thêm không bớt, không vơi không đầy
   Bình thường tâm vẫn ngay đây
   Đạo mầu vẫn ở phút giây hiện tiền


2.  Chân lý ở khắp nơi
    Thấy nghe đều hiển hiện
    Ngay đó lòng thảnh thơi
    Vô chiêu, vô ngã - pháp.

3. Không bỏ tánh theo tướng
   Biết hướng về Tự Tâm
   Đó chính là Chân Hướng
   Thể nhập Đạo uyên thâm. 


4. Sen chẳng quản bùn nhơ
    Trong bùn hoa vẫn nở
    Ai thấy đời nên thơ
    Khi tâm hồn cởi mở?


5. Lành thay, tâm chỉ thấy
    Mọi hiện tượng đến đi
    Mỉm cười, không dao động
    Sá gì chuyện thị phi!

6. Người không biết tự giác
    Bồ-tát cũng bó tay
    Đành để pháp xử lý
   Mới thấy ra đường ngay.

7. Không cần cầu an lạc
   Chỉ cần thấy khổ, không
   Sống vị tha vô ngã
   Sinh tử vẫn thong dong.

8. Đời không là ảo mộng
    Mà trường học tuyệt vời
   Giữa thăng trầm đau khổ
   Giác ngộ liền thảnh thơi.

9. Khi thông suốt đạo lý
    Dù đang làm việc gì
   Tâm vẫn thường thuận pháp
   Sống vô ngã vô vi.

10. Tâm chân thấy pháp đều chân
      Nhìn qua vọng tưởng phân vân hai bờ
      Dụng công càng thấy mịt mờ
      Buông ra ngay đó ai ngờ nhẹ tênh!

11. Chân không phải mộng, mộng lầm chân
      Nên phải luân hồi khổ tấm thân
      Thấy được đâu chân đâu ảo mộng
      Mới hay mộng ảo chỉ phù vân!

12. Ai bảo thiền phải chậm?
     Ai buộc làm phải nhanh?
     Phải chăng toàn bản ngã
     Còn đâu chỗ Tinh Anh?

13. Đạo vốn thường tự nhiên
      Biết tùy duyên thuận pháp
      Không tạo tác đảo điên
      Hồn nhiên sống đạo thiền. 


14.  Giảng: chỉ bày Sự Thật (1)
       Nghe: soi chiếu lầm mê
       Thấy ra Chân Diệu Nghĩa (2)
       Ngay đây Chốn Trở Về (3).

   (1): Ariya Sacca, (2): Paramattha, (3): Nibbàna

15. Ai thấy ra Chánh Pháp
      Nói Sự Thật như nhau
      Không có gì sai khác
      Dù vạn pháp muôn màu.

16. Chịu khổ để thấy khổ
      Thấy khổ mới biết tu
      Nếu chưa thấy khổ đế
      Sống một đời như mù!

17. Giúp người, cứ tự nhiên
     Không giúp, cũng chớ phiền
     Sống ung dung tự tại
     Dù thấy đời đảo điên.

18. Lành thay! Thường thấy biết
     Thân - tâm - cảnh rõ ràng
     Trong pháp không phóng dật
     An lạc, sống nhẹ nhàng.


19. Khi phụng sự: hết lòng
      Khi vô sự: tâm không
      Vừa làm tròn hiếu đạo
      Vừa sống thiền thong dong.

20. Lành thay! người con hiếu
     Biết phụng dưỡng song thân
     Lấy từ bi, trí tuệ
     Đáp nghĩa, đền thâm ân!

21. Ngọc sáng ẩn trong đá
      Trải qua bao thời gian
      Thời tiết càng khác nghiệt
      Ngọc càng sáng muôn vàn.

22. Tánh tâm vốn thanh tịnh
      Trải bao kiếp luân hồi
      Thấy khổ đau phiền não
      Tâm vẫn sáng tinh khôi! (1)

      (1) Pabhassara-citta


23. Không phải đời đáng chán
     Chỉ tại lòng chán đời
     Không vọng cầu ảo tưởng
     Thực tại thật tuyệt vời!


* Những vần thơ trên đây được trích từ HỎI ĐÁP PHẬT PHÁP trong trang web: TRUNG TÂM HỘ TÔNG