Ba câu trả lời lớn từ Giáo Lý Duyên Sinh.


Thứ nhất: Con ngươi` từ đâu đến?
Trả lời:
Con người từ quá khứ đến, từ những gì chúng ta đã làm trước đây;
từ những công việc vẫn chưa làm xong; từ những cái xấu và tốt trong quá khứ; từ tăm tối vô minh của chúng ta; từ những tham muốn của chúng ta. Vì thế, có thể nói chúng ta đi vào kiếp sống hiện tại này, mang theo với chúng ta những cái tốt và cái xấu của quá khứ.


Thứ hai: Tại sao chúng ta lại ở đây?

Trả lời:
Chúng ta ở đây là vì quá khứ, nghiệp quá khứ khiến cho có tái sanh trong kiếp hiện tại và từ hiện tại sẽ tiếp tục tái sanh trong tương lai; chúng ta được đem đến đây bởi chính những buồn vui của chúng ta, và hầu hết chúng ta đều bị dẫn đến đây bởi tham ái, và chúng ta sẽ tồn tại ở đây cho đến khi nào cái tham ái ích kỷ của chúng ta được đoạn trừ.
Đối với người trí, kiếp sống mà chúng ta đang sống ở đây là một cơ hội để loại bỏ cái gánh nặng mà chúng ta đã tích lũy trong quá khứ; để loại trừ những tà hạnh, tà kiến của chúng ta; để loại trừ những ý niệm sai lầm về sanh và tử; bỏ lại đằng sau tất cả mọi sự và đặt chân lên trên con đường trung đạo.

Thứ ba: Chúng ta sẽ đi về đâu?

Trả lời:
Chúng ta sẽ đi theo quả của những nhân chúng ta đã làm. Những ai công việc (cần làm) chưa làm xong sẽ tiếp tục đi loang quanh trong vòng luân hồi và phải quay trở lại để làm tiếp công việc ấy. Những ai đi theo con đường trung đạo và đã hoàn tất những công việc (cần làm) của họ sẽ đạt đến Niết-bàn, sự diệt hoàn toàn của mọi khổ đau.
- Gỡ bỏ tấm mặt nạ vô minh là công việc (cần làm) của con người.
- Giữ thăng bằng giữa những pháp thế gian (được mất, hơn thua,...)
là con đường của Bậc Giác Ngộ.
Thưởng ngoạn cuộc đời nhưng không để bị vướng mắc trong lối sống trần tục là pháp của đấng Thế Tôn.
Xuất ly cuộc sống trần tục để bước vào đời sống tâm linh cao quý hơn là lời khuyên của Đức Phật. An trú trong Niết Bàn, thực tại, thường hằng là cứu cánh miên trường cho người Phật tử.


Namo Buddhaya



Tu là.. khéo Biết những gì chưa tu.

Chưa tu chấp trách lỗi người
Tu rồi, lỗi ấy không ngoài chính ta
Chưa tu, hở chút ba hoa..
Tu rồi, nhìn lại, đấy là trẻ con..
Chưa tu, thế sự chen bon.
Tu rồi, chỉ cốt vẹn toàn nội tâm.
Chưa tu, đụng đến nổi sân
Tu rồi, mặt đỏ.. lặng thầm soi gương..
Chưa tu mười ghét, một thương
Tu rồi độ lượng trùng dương cõi lòng
Chưa tu, xuôi ngược đèo bòng
Tu rồi, vui bước ngược dòng thế nhân..

Chưa tu Muốn bội hơn Cần
Tu rồi nguyện bỏ dần dần.. ''cái thêm''..
Chưa tu, nghịch cảnh là rên
Tu rồi, nhờ đó mà nên Đạo mầu
Chưa tu, van vái, khẩn cầu
Tu rồi, nhớ.. '' Hạt Minh Châu '' của mình..
Chưa tu, năm dục kết tình
Tu rồi, thấy cảnh, quay gìn giữ tâm..

.. Chưa tu, nói, thuyết cao thâm
Tu rồi, lặng lẽ.. âm thầm thực thi.
Chưa tu, thích thú thị phi
Tu rồi, Như Thị, có chi để màng!..
Chưa tu, mộng tưởng Niết Bàn
Tu rồi, Phật giữa trần gian phút này..

Chưa tu, thích được làm Thầy
Tu rồi, chỉ muốn độ bầy vô minh.
Chưa tu, rộn rã sắc thinh..
Tu rồi vô sự, an bình quí hơn.
Chưa tu, bỏ vọng tìm chơn
Tu rồi, lấy bỏ là nhơn luân hồi.
Chưa tu, đời thấy đơn côi
Tu rồi, bạn hữu không ngoài giác tâm
- Kiếp người hữu hạn trăm năm
Tu rồi, biết bỏ mê lầm- ấy tu..

Như Nhiên- Thich Tánh Tuệ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét