Vấn đề quan trọng là quan sát,chứng kiến nó tự loại bỏ nó đi. Nếu nó được quét sạch, chúng ta lại là tấm gương. Và mọi thứ đang là phản chiếu trước gương đối với người mà bản thân người đó là tấm gương. Tại sao? - vì bất kì cái gì chúng ta đang là đều được chúng ta nhìn thấy từ mọi phía. Để hiểu điều này, nhớ “Chúng ta chỉ là nhân chứng thấy cái chúng ta đang là, chúng ta chưa bao giờ thấy bất kì cái gì khác ngoài nhân chứng này.” Bất kì cái gì được chúng ta thấy ngoài sự chứng kiết là phóng chiếu của tâm trí chúng ta. Bao giờ chúng ta cũng là nhận biết ,chứng kiến. Đấy là khuôn mặt duy nhất nguyên thủy của chúng ta. Nếu không điều gì tốt được chúng ta thấy trong thế giới bên ngoài, thế thì đấy là bởi vì hạt mầm của cái nhìn như vậy ở bên trong chúng ta. Nếu cái xấu xí được thấy trong thế giới bên ngoài, chúng ta nên biết rằng cái xấu đó đã bắt rễ vững chắc bên trong chúng ta. Nếu chúng ta thấy bất tín ở mọi nơi bên ngoài, chúng ta nên biết rằng bất tín là ở bên trong ta. Máy chiếu ở bên trong, chỉ màn ảnh là ở bên ngoài, và chúng ta cứ liên tục phóng chiếu lên nó. Chúng ta cứ mở rộng bất kì cái gì bên trong ta phóng chiếu lên màn hình đó.
Làm sao chúng ta có thể trở thành tấm gương được? Để trở thành tấm gương chúng ta sẽ phải chùi sạch bụi bặm đã lắng đọng lên mình. Chúng ta không chỉ chứng kiến là nhân chứng ,quan sát bụi bặm để nó tự loại bỏ nó mà chứng kiến quan sát còn dừng việc thu thập bụi mới , thế thì khả năng trở thành tấm gương là được. Bụi cũ được tích luỹ dưới dạng kí ức còn bụi mới được thu thập qua ham muốn.
Chúng ta phải giải phóng bản thân mình khỏi quá khứ và khỏi cả tương lai nữa. Khi chúng ta được tự do khỏi hai điều này, thế thì tâm trí chúng ta sẽ trở thành tấm gương.
Tâm trí đúng là tấm gương. Người có thể nói, “Tôi không có quá khứ không tương lai, tôi đang sống tại đây và bây giờ; chính khoảnh khắc này là tất cả,” người ấy trở thành một tấm gương ngay lập tức.
Làm sao có thể có bất kì căm ghét nào trong trái tim phản ánh trung thực mọi đối tượng đang là dù hữu tình hay vô tình trong tấm gương ?Và làm sao có thể có bất kì cảm giác căm ghét nào khi phản xạ riêng của người ấy được thấy trong mọi đối tượng hữu tình và vô tình? Cảm giác căm ghét mất đi; khói của nó tan biến. Đám mây khói biến mất, và cái trở nên thấy được là mặt trời, mặt trời của tình yêu. Nhớ lấy, chừng nào vẫn còn có căm ghét trong tim bạn, tình yêu bạn làm ra và cứ làm ra chỉ có thể là một dạng của căm ghét. Khi căm ghét tan biến tại chính gốc rễ của nó - tức là, khi nó biến mất hoàn toàn và chung cuộc - cái được sinh ra là tình yêu.
Người tìm kiếm phải hiểu đúng nghệ thuật tự mình trở thành tấm gương. Ngay khi người ấy có thể, người ấy ứng dụng và trải nghiệm khoảnh khắc hiện tại thành sự tồn tại của người đó, và bắt đầu sống từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc. Người ấy chứng kiến ,quan sát tách hẳn bản thân mình với quá khứ cũng như tương lai. Người ấy tự do khỏi kí ức và ham muốn. Thế thì bụi bặm tích luỹ sẽ tan biến đi và sẽ không có khả năng nào cho bụi mới đọng lại.
Osho
Trích Chương 7. Trở thành tấm gương