Tu là THẤY ra sự thật


Tu là THẤY ra sự thật chứ không phải là nỗ lực để đạt được lý tưởng ảo. Bỏ cái thực để đuổi bắt cái ảo là sai lầm trong nhận thức và hành vi, là "thả mồi bắt bóng" và vì vậy phiền não chỉ tăng thêm mà thôi. Pháp chỉ thực khi nó đang là, còn lý tưởng mà con "cho là", "phải là", "sẽ là"... chỉ là ảo.

    
                          Gửi người Thầy mà con tôn kính!
Thầy ơi, có lẽ nói buồn thì không tả được hết cái cảm giác của con lúc này. Nó cứ ngâm ngẫm đau từng cơn chạy khắp cơ thể, kéo ra đến từng đầu ngón tay. Con làm theo cách dạy của Thầy, không chạy trốn, không cố tìm cách khỏa lấp đi bằng một thứ khác mà con cứ lặng yên thấy nó đến rồi đi. Nước mắt cứ chảy ra rồi con lại lau, không giữ mà cũng không buồn chạy theo nó. Nhưng nó kéo dài quá Thầy à, phải chăng con chưa thực sự nhận chân được nguồn gốc của đau khổ nơi con?
Ngày con còn lặn lội giữa đời chưa biết đến Đạo, mỗi cuộc vui, mỗi nỗi buồn, mỗi một sự tổn thương dù có như thế nào cũng không làm con thấy đau như thế này. Hồi đó, lòng con lúc nào cũng như thiếu thiếu một cái gì đó mà con không hiểu và nó làm con lạc lõng giữa cuộc đời. Con mải miết lăng xăng tìm kiếm và như mẹ chẳng bao giờ bỏ đứa con của mình, con bắt đầu có duyên lành với Đạo. Niềm vui, hân hoan chưa kéo dài được bao lâu thì nước mắt, nỗi đau chạy dài trong tiến trình con tầm sư học Đạo.
Gần 20 người thanh niên, trai tài gái sắc sinh hoạt với nhau tại một ngôi Chùa nhỏ. Ngỡ tưởng rằng Thế Giới Cực Lạc đã hiện tiền ngay tại đời sống này. Nhưng thời gian đã xé toạc sự thật, với vẻ đẹp bên ngoài thì nằm trong đó là một mớ bùng nhùng của lạc thú trần gian, còn lại 2 đứa. Sốc!
Chúng con càng cố tìm kiếm trong các bài Pháp, Kinh kệ, đi từ Tịnh độ đến Thiền và tình cờ đọc được Tập thư của Thầy, tụi con lại tìm về Nguyên Thủy. Chúng con bắt đầu chấp nhận hiện tại vì lòng không nguôi ý chí xuất gia dù bao lần quyết đi rồi phải lùi lại. Rồi cũng như thời điểm đã đến lúc chín muồi, 2 đứa đã quyết định chuẩn bị thu xếp việc đời để lên đường, cũng là lúc con phải đứng giữa chứng kiến mối quan hệ tình cảm đồng tính của người bạn đồng hành. Con thấy đau Thầy à, bạn càng quyết chí đi con càng đau, nỗi đau làm con không nhận rõ được vì tình cảm, niềm tin dành nơi bạn quá lớn hay vì Đạo Phật quá từ bi. Một lần nữa con chênh vênh với cái quyết định của mình, nhưng con biết đời không còn níu kéo con được nữa, khi pháp đã thấm, con không thể làm những điều mà bố mẹ hi vọng như lấy chồng, sinh con, sống một cuộc đời như bao người khác. Nhưng ra đi thì con thấy mình không khác gì một kẻ chán đời lấy Đạo để tìm quên.
Lúc này đây, khi đã viết được ra nỗi lòng mà con không biết chia sẻ được cùng ai, dù đã vơi đi nỗi buồn nhưng con vẫn cần lắm một lời khuyên của Thầy.
Cám ơn Thầy nhiều lắm vì nhờ những bài pháp của Thầy, con đã không buông bỏ trôi lăn. Mong có duyên con được về thăm Chùa Huyền Không được Thầy nhắc đến trong tập thư Thầy ạ.

Trả lời:
Cơn buồn cũng như vạn pháp có quá trình sinh-trụ-dị-diệt, thành-trụ-hoại-không của nó. Chỉ THẤY nó như nó đang là thôi, đừng muốn nó mau qua đi bởi vì như thế con sẽ có cảm giác nó tồn tại lâu hơn. Nói chung con vẫn còn mong muốn một trạng thái lý tưởng để đạt đến, để hoàn thành, nên vẫn còn bị tư tưởng và thời gian chi phối. Ngay nơi cơn buồn nếu con có thể trở về trọn vẹn trong sáng với nó thì nó là nó như nó đang là, nhưng khi con so sánh nó với lý tưởng của con thì liền có mâu thuẫn, đối kháng và bất an. Buồn là một pháp, một trạng thái, một sự kiện thuần túy có nhân duyên, có sinh diệt, có đến đi của riêng nó trong định luật vận hành của tâm pháp nên nó đang diễn ra thật. Còn lý tưởng của con mới là ảo, vì nó là giả thuyết chỉ có trong tưởng tượng của con mà thôi. Giác ngộ là chỉ thuần túy THẤY (Vipassanà, Kiến Tánh), dù là giải thoát hay phiền não thì nó cũng là pháp để giúp con THẤY. Vậy con phải cảm ơn nó chứ. Cái buồn là một sự thật đang báo cho con THẤY rằng trạng thái lý tưởng gì đó của con chỉ là ảo. Tu là THẤY ra sự thật chứ không phải là nỗ lực để đạt được lý tưởng ảo. Bỏ cái thực để đuổi bắt cái ảo là sai lầm trong nhận thức và hành vi, là "thả mồi bắt bóng" và vì vậy phiền não chỉ tăng thêm mà thôi. Pháp chỉ thực khi nó đang là, còn lý tưởng mà con "cho là", "phải là", "sẽ là"... chỉ là ảo. Hãy trở về trọn vẹn trong sáng với thực tại thân-tâm-cảnh, đừng phê phán, đánh giá, kiểm duyệt hay thêm bớt gì cả, vì tất cả chân lý đều nằm trọn vẹn trong sát-na hiện tiền này mà thôi. 


Nguồn: Trung Tâm Hộ Tông