Thi kệ - HT. Thích Thanh Từ





Gá thân mộng,
Dạo cảnh mộng.
Mộng tan rồi,
Cười vỡ mộng.
Ghi lời mộng,
Nhắn khách mộng.
Biết được mộng,
Tỉnh cơn mộng.

Chân không, 07/80  


Mạng sống trong hơi thở
Trong nhịp đập quả tim
Thế nào là mạng sống ?
Sự vay mượn liên tục.


Chân không, 08.1982


Đem vào là nhờ gió
Tống ra cũng gió đưa
Sự hô hấp tuần hoàn
Tất cả đều do gió
Một phen gió nghiệp dừng
Thân này như khúc gỗ.
 
Chân Không, 08.1982

Chiếc thân tứ đại khói,
Sinh hoạt thế gian mây.
Thành công khối nước đá,
Thất bại chùm bọt tan.
Nhục vinh bong bóng nước,
Thương ghét hạt sương mai.
Khổ vui trong giấc mộng,
Lành dữ bóng chim bay.
Tháng ngày cái chớp mắt,
Còn mất nước trăng lay.
Chung cuộc cơn gió thoảng,
Viên mãn bầu trời trong.
Chân Không, 06.1984

Còn động còn ấm còn ta,
Động dừng ấm hết là ma ra đồng.
Thở than khóc lóc não lòng,
Thức thần theo nghiệp hết mong trùng phùng.

Chân Không, 01.1985

Chơn Không thể bất biến,
Huyễn hữu thường đổi thay.
Khói mây bọt bóng nước,
Tan hợp cuộc vần xoay.
Linh lung trăng rọi biển,
Xanh biếc núi im lìm.
Ngút ngàn mặt biển cả,
Thăm thẳm bầu trời xanh.
Đường phố xe qua lại,
Sông biển tàu tới lui.
Dòng đời duyên biến đổi,
Bệ đá đạo nhân ngồi.
  Chân Không, 07.1985






Đường Thạch Đầu thuở nọ,
Đặng Ẩn Phong té nhào.
Đường Thạch Đầu hiện tại,
Khách đi lòng nao nao.

Chân Không, 07.1985



 Đường Đại Mai uốn cong,
Cấp rải đều rồng cuộn.
Đại xòe lá che râm,
Mai đón đông cười mĩm.
Chân Không, 07.1985


Đây con đường Tiêu Dao
Rộng bằng và thẳng tắp
Đầu cửa cổng Chân Không
Đuôi ngọn đồi tự tại
Xa đến khách xuất trần
Khách xá, trai đường đó
Mãn cầu, nhãn mít khoe
Hoa giấy, anh đào cợt
Dưới phố vang nhạc mừng
Gió đông lôïng tà áo.       
Chân Không, 07.1985


Anh nếu biết,
Cuộc đời là thế ấy,
Còn gì đâu vướn bận ở lòng anh.
Ai cười vui năm trước,
Ai khổ đau tháng này,
Ai tiền rừng bạc bể,
Ai bát cơm khó đầy,
Ai vinh quang tột đỉnh,
Ai tủi nhục cùng đồ ?
Dòng đời cứ trôi, trôi đi mãi,
Năm tháng mang đi, đi kiếp người.
Đâu tá những ai, ai cố giữ,
Còn chăng chỉ thấy một nắm mồ.
Hồ thu nước trong vắt,
Vầng trăng hiện sáng ngời.
Trẻ thơ đua nhau vớt,
Vớt mấy tay vẫn không.
Thôi đừng ngây thơ nữa,
Ngữa mặt nhìn trời trong.
Ô kìa ! Vằng vặc trăng đêm vắng,
Đã hết, khổ công nhọc vớt mò.
Nay được thấy trăng, trăng rạng rỡ,
Còn đâu run rẫy, lặng tìm trăng,
Anh nếu biết, cuộc đời là thế ấy,
Còn gì đâu vướng bận ở lòng anh.
 Thường Chiếu,  1989

Bạn biết chăng cuộc đời đầy đau khổ ?
Bởi con người mãi gieo rắc hận thù.
Gây đau thương, tang tóc, ngục tù,
Rốt cuộc chỉ còn là cơn ác mộng.
* * *
Nào lợi danh, nào tài sắc,
Từ xa nhìn chúng óng ánh lung linh...
Bọn mình đua nhau, tranh giành đuổi bắt,
Nắm được rồi nhìn lại chỉ tay không.
* * *
Chúng vốn là những chùm bọt trên sông
Còn chi đâu chỉ toi công nhọc sức,
Trời trong,  mây trắng,  gió mát,  trăng thanh,
Vườn cây xanh rờn, khóm hoa cười mĩm.
* * *
Nhạc dế nhẹ nhàng,  giọng chim thánh thót,
Chính nơi này đã hiện rõ chân nhân.
Hận ngàn năm đều tan nát trong mơ,
Đâu còn nữa những khổ đau buổi trước.
* * *
Muốn thấy nó, bạn đừng theo vọng tưởng,
Niệm lăng xăng chìm lắng biển thanh bình.
Đến đây rồi, hạnh phúc khó thưa trình,
Chỉ xem thấy nụ cười luôn hé nở.

Thường Chiếu, 07.1992


Nhân loại ơi ! Chúng ta lầm lẫn,
Bỏ quê nhà, cất bước tha phương.
Mỗi bước đi, xa cách cố hương,
Trước mắt thấy, dẫy đầy nguy hiểm.
 Giông tố thổi, thuyền con khó vững,
Trên đường rừng, cọp sói chực chờ,
Núi cheo leo, hố sâu thăm thẳm,
Xẩy chân liền mất mạng tan thân.
Bạn đồng hành phản trắc, khó lường,
Mới thân đó, thành thù sau đó.
Hận nhau rồi dao súng sẵn chờ,
Giết hại được không lòng thương xót.
Trước mắt bủa giăng đầy cạm bẫy,
Ngưỡng đầu chờ chong nhọn chịt chằn.
Lao lách giỏi chân trầy, máu đổ,
Kẻ lơ là mất mạng như chơi. 
Về đi thôi, nhân loại mến yêu,
Hãy dừng lại chớ nên tiến bước.
Bởi một bước thịt rơi máu đổ,
Ta dại gì, lao mãi khổ đau.  
Mái nhà xưa êm ấm muôn đời,
Chờ con trẻ, Cha già mõi mắt.
Mẹ thân yêu trông ngóng con về,
Gặp được trẻ thỏa lòng mong đợi.
 Đây sự nghiệp kho tàng đầy dẫy,
Tha hồ con thụ hưởng vui chơi.
Trước sân nhà, hoa nở ngạt ngào,
Sau vườn cũ, trái oằn chín mọng. 
Đâu còn nữa những ngày đau khổ,
Để sau lưng các thứ hiểm nguy.
Về quê rồi tình nghĩa thiếu chi,
Nhìn nhân loại như mình không khác.

Thường Chiếu, 07.1991

Ngày nay bạn thương mến tôi,
Vâng ! Tôi cám ơn bạn. Song mai kia, Tôi không dám nghĩ đến.
* * *
Thế gian dành cho chúng ta khá nhiều bất như ý. Chúng ta phải khéo tu để vượt qua những bất hạnh này.
* * *
Những thay đổi đau lòng luôn đến với ta. Khi chúng đến, ta nên cười chẳng nên khóc. Vì đó là qui luật của thế gian. 

Thường Chiếu, 09.1996 


Nguồn: http://thuongchieu.net