Thưa thầy kính yêu,
Cuộc sống là không đẹp chút nào theo Phật Gautama phải không?
Punito, cuộc sống như bạn biết, nó là không đẹp. Khi Phật nói cuộc sống là khổ, Phật nói về cuộc sống mà bạn biết; Phật không nói về cuộc sống mà Phật biết. Chẳng ích gì mà nói về cuộc sống Phật biết - bạn sẽ không hiểu nó. Bạn thậm chí đã không có ý tưởng nào về nó; bạn thậm chí không thể hình dung được nó.
Bạn biết cuộc sống được sống qua tâm trí;
Phật biết cuộc sống được sống vô tâm trí.
Bạn biết cuộc sống không là gì ngoài cái vô nghĩa, vô dụng, ngoại vi;
Phật biết cuộc sống được sống từ chính trung tâm của bản thể Phật. Phật biết cuộc sống không phải là tạm thời mà là vĩnh hằng;
bạn chỉ biết cuộc sống tạm thời.
Phật cứ nói rằng cuộc sống của bạn là khổ - khổ và không gì khác - bởi lẽ đơn giản là nó tạm thời thế.
Nó không thể thoả mãn được bạn, nó không thể cho bạn sự mãn nguyện. Nó không thể làm dịu cơn khát của bạn; ngược lại, nó làm cho cơn khát của bạn ngày một thêm dai dẳng. Nó làm cho bạn
ngày một không hài lòng.
Lính dù Ai len nhảy ra từ máy bay và rồi phát hiện ra rằng mình quên mất dù. Khi anh ta rơi xuống qua không trung anh ta nhìn quanh cảnh vật và tự nhủ mình, "Điều này sẽ rất dễ chịu nếu nó chỉ kéo dài!"
Nhưng đây là tình huống của chúng ta: không dù, rơi xuống đất. Tất nhiên, nó là cảnh đẹp: mây với tia sáng mặt trời và mọi mầu lục phía dưới bạn và bầu không khí rất im lặng, không tiếng ồn và không khí ô nhiễm. Mọi thứ đều đẹp, nhưng vấn đề là nó không thể kéo dài được. Trong vài khoảnh khắc tất cả sẽ đi tong; trong vài khoảnh khắc bạn sẽ tan xương trên đất. Do đó Phật cứ nhắc bạn về cái chết: cái chết có đó ở góc kia. Chúng ta cố làm cho cuộc sống của mình kéo dài mãi mãi. Chúng ta cố theo đủ mọi cách để tránh cái chết, nhưng cái chết là không thể tránh được. Chúng ta cố gắng tự lừa mình rằng chúng ta là ngoại lệ, nhưng không ai là ngoại lệ cả. Cái chết tới một cách chắc chắn.
Điều duy nhất chắc chắn trong cuộc sống là cái chết. Nhưng chúng ta cứ tạo ra ảo tưởng quanh mình rằng điều này sẽ không xảy ra - không xảy ra ít nhất cho ngày hôm nay. Và ai quan tâm tới ngày mai? "Chúng ta sẽ thấy về ngày mai khi nó tới. Cứ tận hưởng khoảnh khắc này đi - ăn, uống, vui vẻ."
Phật nói rằng triết lí "ăn, uống, vui vẻ" này là cực kì vô ý thức. Và trạng thái vô ý thức này có thể tạo ra ngày một nhiều khổ hơn cho bạn. Vô ý thức là khổ, cho nên nếu cuộc sống của bạn mà vô ý thức thì nó là khổ.
Ý thức là phúc lạc. Nếu cuộc sống của bạn có ý thức thế thì nó là phúc lạc, nhưng thế thì nó trở thành một loại cuộc sống hoàn toàn khác. Nó trở thành cuộc sống của người thức tỉnh, của người chứng ngộ.
Shanahan loạng choạng bước ra khỏi phòng khách. Anh ta lang thang trên phố và đi nhầm vào một ngôi nhà nơi đang quàn người chết. Anh ta nhận ra đồ ăn và tự mời mình.
Nơi quàn người chết để kéo dài cả đêm và kéo sang ngày hôm sau. Shanahan tự làm mình thành người có ích bằng việc phục vụ như người đứng quầy và bao giờ cũng có một người cùng uống rượu.
Vào cuối ngày thứ hai những người tham dự đã bớt đi dần, cho đến cuối cùng còn mỗi mình Shanahan ở lại với bà vợ goá. Cô ấy tiến tới anh ta lần đầu tiên. "Anh phải đã là người bạn lớn của O'Leary mà vẫn còn ở lại tới giờ," cô ấy nói một cách buồn bã, "cho nên tôi cảm thấy tôi có thể xin lời khuyên ở anh. Anh nghĩ chúng ta nên đưa anh O'Leary đáng thương về làm tang lễ ở nhà hay chúng ta nên tổ chức tang lễ ở đây?"
Shanahan tợp ngụm rượu gin cuối cùng và nói, "Thưa cô, sao chúng ta không nhồi anh ấy và giữ cho cuộc tiệc tùng tiếp diễn?"
Vâng, mọi người đều muốn điều đó, cố gắng điều đó, nhưng điều đó là không thể được. Cuộc tiệc tùng không thể diễn ra mãi mãi được; nó nhất định phải đi tới chấm dứt.
Phật đơn giản muốn bạn được nhắc nhở lặp đi lặp lại rằng khi cái chết có đó, bạn đang sống loại cuộc sống gì vậy? Như thế không thể là cuộc sống được. Có cuộc sống khác bên ngoài cái chết, cái là bất tử, và đạt tới nó là quyền tập ấn của bạn. Nhưng cái giả phải bị vứt bỏ trước hết. Cái giả phải được thấy là giả và thế thì cuộc truy tìm cái thực mới bắt đầu. Khoảnh khắc bạn nhận ra cuộc sống của mình không là gì ngoài một loại cái chết chậm rãi, bạn sẽ bắt đầu tìm cuộc sống thực.
Và cuộc sống thực là sẵn có và không rất xa xôi gì; nó sẵn có bên trong bạn, phía trong bạn. Bất kì cái gì bạn làm bên ngoài đằng nào cũng sẽ bị cái chết lấy đi. Làm cái gì đó cho việc biến đổi bên trong của bạn đi, bởi vì đó là kho báu duy nhất mà không thể bị cái chết lấy đi.
Trích: "Con đường của Phật" tập 8 - Osho -
_________________
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét