Những vần thơ "Tri Ân Thầy"



Thầy tôi

Thầy tôi vóc dáng tợ thư sinh
Thuyết pháp dạy thiền lẽ phân minh
Giản dị hài hòa tâm phóng khoáng
Thanh tao nhã nhặn tánh chân tình
Nói làm tự tại, luôn trong sáng
Đi đứng trang nghiêm, thật tự tin
Giải đáp cho người bao thắc mắc
Xa gần Phật tử rất hoan nghinh.

Xa gần Phật tử rất hoan nghinh
Bảo Tháp Bửu Long dáng uy linh
Thước ngọc nguy nga thầy thiết kế
Khuôn vàng tráng lệ Tổ xương minh
Phật giáo Nam Tông ngày thịnh vượng
Đạo vàng Nguyên Thủy mỗi phồn vinh
Vui lòng tứ chúng cùng hoan hỷ
Bốn biển năm châu hưởng thái bình. 
                                                          
Ni trưởng Diệu Thành




CÁM ƠN THẦY

Cám ơn thầy cho con lẽ sống
Sống cuộc đời giản dị, vị tha
Cho con biết thế nào hạnh phúc
Là buông ra không phải buộc vào. 
Con đã sống, và thật sự sống
Sống cuộc đời thuận pháp tùy duyên
Con đã thầy hoa tình thương nở
Xin dâng đời vạn pháp tinh nguyên.  
Như Tuệ  
Vầng nguyệt cổ

Rồi cứ thế lung linh vầng nguyệt cổ,
Người trở về trùng ngộ bước Chân Như.
Thời gian ơi! Còn đó Vị Thiền Sư,
Bên Tháp Bửu một bóng Từ Thánh khiết!

Cánh chim nào sẫm hôn hoàng thê thiết,
Bể dâu nào sinh diệt sát-na tôi!
Người trở về vằng vặc ánh trăng soi!
Trong tỉnh thức - bạt luân hồi sanh tử.

Đóa Vi Tiếu làm hành trang cuộc lữ,
Áo vàng bay theo quá khứ thệ nguyền.
Áo trần vai nên vũ trụ trinh nguyên,
Nên tịch tịnh an nhiên là bản thể.

Người trở về nghe trần gian kể lể:
- Con về đâu lê mãi kiếp đời hoang?
Nốt nhạc vàng hòa cung bậc thênh thang,
Rơi xuống thế băng ngang dòng sinh diệt.

Nguyện lực xưa treo đầu cây vĩnh quyết
Người về đây minh triết ngập đường mây!
Tỳ kheo ơi! Con mượn chút hương bay,
Cho hậu thế nương đường ngay nhẹ lướt.

Đã bao lần chống chèo con nước ngược,
Đường về nguồn đầy vết xước chông gai.
Nay hiểu rằng: không dĩ vãng vị lai,
Buông bản ngã, chỉ ngay đây mà THẤY.

Sống thực tại, muôn đời sau vẫn vậy,
Không giáo điều, chỉ thận trọng chú tâm.
Pháp đến đi là câu chuyện nghìn năm,
Tâm bình thản xem thăng trầm biến hiện. 

Viên Hướng
Con biết ơn thầy,
bởi thầy là người lái đò
suốt đời không mỏi mệt.

Con biết ơn thầy, 
bởi thầy là bạn,
thấu suốt nỗi đau hư ảo trong con.

Con biết ơn thầy,
bởi trong nỗi cơ đơn tuyệt đối,
con vẫn không lẻ loi, tuyệt vọng.

Con biết ơn thầy, 
bởi tâm thầy bao la,
dẫn con thấy tính không đẹp đẽ.

Con biết ơn thầy,
bởi thầy là một phần trong vũ trụ
của Đạo và của con!

Tuyết Mai

Ơn Thầy

Như hư không mênh mông
Trong ngần và vô ngại
Đến đi Thầy tự tại
Pháp vương thoảng đâu đây
Vang vọng từ sâu thẳm
Con tỉnh giấc mộng dài
(Ơ hay, từ vô thỉ
Ta ảo tưởng lang thang!)
Uyên nguyên nơi thực tại,
Rỗng lặng và sáng trong
Ơn Thầy vô cùng tận
Đảnh lễ con đê đầu
Bậc trí tuệ viên dung.

Thuần Nhiên
Mừng Sinh Nhật Thầy

Thắp ngọn nến trong tâm
Rực rỡ suốt nghìn năm.
Dưới chân Thầy đảnh lễ,
Con lạy tạ thâm ân!

Thắp ngọn nến thiên thu,
Đôi tay sen búp nụ,
Quỳ bên chân Sư Phụ,
Hết rồi kiếp lãng du!

Thắp ngọn nến hôm nay
Gởi theo gió ngàn bay
Về Bửu Long yêu dấu,
Một tấm lòng không phai!

Thắp ngọn nến chơi vơi,
Đang ở tận chân trời
Con chúc mừng thọ nhật,
Tròn nguyện lực Thầy ơi! 

Nguồn sáng tỏa lung linh,
Soi màn đêm thanh tịnh,     
NGƯỜI NHẬP ĐỜI định tĩnh
Cho vũ trụ nguyên trinh! 

Viên Hướng
Dâng Thầy
Con tỉnh lặng lắng nghe từng hơi thở
Thấy an vui giữa phố chợ thị thành
Con hiện hữu như bao loài cỏ dại
Góp cho đời thêm một chút màu xanh. 
Liễu Ng
Tri ân Thầy

Hai tuần Thầy dạy quét lá rơi
Nghĩ rằng lỗ nặng, hoá ra lời!
Để lại Bửu Long bụng chữ nghĩa
Tâm bình đối cảnh thản nhiên chơi.

Tưởng đâu Thầy dạy Pháp cao siêu,
Hồn nhiên Thầy chỉ cười thật nhiều
Chổi đây, con quét luôn thằng Tưởng
Thấy ra ngay đó Pháp vô chiêu!

Minh Quang