BẢN TÌNH CA CỦA KRISHNAMURTI
"Bạn hãy nghe,
"Tôi hát cho bạn nghe tiếng hát của cái Thân yêu.
"Ở nơi triền núi xanh yên lặng.
"Gặp gỡ mặt biển xanh lóng lánh như gương.
"Ở nơi suối nước cuồn cuộn gào thét niềm hoan lạc.
"Ở nơi hồ nước lặng phản chiếu nền trời êm,
"Bạn sẽ gặp cái Thân yêu.
o0o
"Trong thung lũng mây cô đơn treo lơ lửng,
"Đang tìm ngọn núi trú thân
"Trong làn khói bay thẳng tắp lên trời
"Trong xóm làng vào lúc chiều tà,
"Trong dải mây mỏng mảnh đang lan tỏa,
"Bạn sẽ gặp cái Thân yêu.
o0o
"Trong thửa ruộng cầy chim muông bới tìm sâu bọ,
"Trên con đường mòn dưới bóng hàng cây uốn khúc dọc theo bờ sông,
"Hai bên bờ dòng nước chảy róc rách,
"Ở giữa rừng bạch dương cao vút ngả nghiêng theo chiều gió
"Trong thân cây vừa bị sét đánh mùa hạ mới đây,
"Bạn sẽ gặp cái Thân yêu.
o0o
"Dưới ánh sao mờ,
"Trong đêm trường tịch mịch,
"Trong ánh trăng phản chiếu dưới mặt nước lặng,
"Trong sự yên lặng mênh mang trước buổi bình minh,
"Giữa tiếng thì thầm hàng cây tỉnh giấc
"Trong tiếng ríu rít chim kêu buổi sáng,
"Giữa bóng tối tái sinh,
"Trên đỉnh non xa tắm nắng,
"Trên khuôn mặt đời sống thiêm thiếp mơ màng,
"Bạn sẽ gặp cái Thân yêu,
o0o
"Hỡi nước rung rinh, hãy dừng lại,
"Hãy nghe tiếng nói của cái Thân yêu.
o0o
"Trong tiếng cười vui sướng của trẻ con,
“Bạn có thể nghe thấy tiếng nói của cái Thân yêu
“Tiếng sáo véo von
“Là tiếng nói của Cái Thân yêu
“Tiếng kêu sợ hãi của con chim cô độc.
“Rung động trái tim làm cho ta rơi lệ
“Bởi vì đó là tiếng nói của cái Thân yêu
“Biển cả gào thét
“Gây niềm nhớ
“Nhưng cái Thân yêu vỗ về ru ngủ
“Con gió nhẹ nhàng
“Khẽ lướt ngọn cây cao
“Đưa lại tiếng nói của cái Thân yêu.
o0o
"Tiếng sấm vang giữa núi rừng
“Làm cho linh hồn tràn ngập tiếng nói mãnh liệt của cái Thân yêu
“Trong sự ồn ào chốn thị thành
“Trong tiếng động inh ỏi của xe cộ vùn vụt.
“Trong tiếng nức nở máy chạy nơi xa
“Qua tiếng nói của đêm trường,
“Tiếng kêu đau đớn, tiếng kêu vui sướng
“Vẻ xấu xa của sự tức giận,
“Tiếng nói của cái Thân yêu sẽ đến với ta.
o0o
"Trong ngôi đền thiêng liêng,
“Trong phòng khiêu vũ,
“Trên khuôn mặt thánh Sanyasi
“Trong tiếng lè nhè của anh say rượu
“Trong người thiếu nữ trinh bạch cũng như trong người cô gái điếm đàng
“Bạn sẽ gặp cái Thân yêu.
o0o
"A! Biển cả đã vào trái tim tôi,
“Trong một ngày tôi thấy trăm mùa hạ
“Hỡi bạn, tôi ngắm nhìn khuôn mặt tôi trong bạn,
“Khuôn mặt của cái Thân yêu.
o0o
"Trong cánh đồng hoa
“Trong chốn thị thành buồn thảm xấu xa
“Trong người trong sạch và trong người ô trọc,
“Trong đóa hoa che khuất thần linh
“ Đều có cái Thân yêu.
o0o
"Trong bầu không khí yên lặng màu lam
"Chỗ trời đất gặp nhau,
"Trong buổi mai thơm phức mùi nhang,
"Trong bóng râm mát hàng cây giữa buổi trưa,
"Trong bóng dài đêm tối,
"Trong đám mây rực rỡ lúc chiều tà,
"Trên con đường mòn bên dòng nước lúc chiều tà,
"Bạn sẽ gặp cái Thân yêu.
o0o
"Trên ngọn cây cao đang nhảy múa,
"Giữa hàng cây cổ thụ,
"Giữa bụi gai sợ sệt bám chặt lấy mặt đất,
"Giữa những thân dây leo đong đưa lười biếng
"Bạn sẽ gặp cái Thân yêu.
BẢN TÌNH CA CỦA TÔI LÀ VẬY ĐÓ
GIAO CẢM VỚI THIÊN NHIÊN
Nay thì sự nhìn, hay là sự nghe cũng thế, giống nhau, là một trong những điều khó khăn nhất của đời sống. Nếu cặp mắt bạn đã bị mù đi vì những nỗi lo âu của bạn, thì bạn không thể thấy được vẻ đẹp của lúc hoàng hôn. Phần lớn chúng ta đã mất đi sự giao tiếp với thiên nhiên. Nền văn minh đã hướng con người về phía những thành phố lớn. Càng ngày chúng ta càng trở thành những người thành thị, sống trong những chúng cư đông đúc đến nỗi chỉ còn lại một khoảng trống quá bé nhỏ để mà có thể ngước nhìn lên không trung vào những lúc sáng sớm hoặc chiều tà, cho nên, quả là chúng ta đã mất dịp thưởng thức biết bao nhiêu là vẻ đẹp. Tôi không biết bạn có nhận ra rằng thật là quá ít ỏi người trong số chúng ta được ngắm cảnh rạng đông, cảnh hoàng hôn, cảnh đêm trăng, hoặc cảnh ánh trăng lấp lánh trên mặt nước.
Mất sự giao cảm với thiên nhiên, chúng ta tự nhiên ngả về sự phát triển khả năng tri thức. Chúng ta đọc hàng lố sách, chiêm ngưỡng vô số bảo tàng viện, thưởng thức nhiều buổi hòa nhạc, say sưa coi biết bao nhiêu chương trình truyền hình và tham dự quá nhiều những cuộc giải trí. Chúng ta trích dẫn nhiều vô tận những tư tưởng của các danh nhân và thảo luận không ngừng về nghệ thuật. Tại sao chúng ta phải nương tựa vào nghệ thuật nhiều đến thế? Phải chăng đó là một hình thức của sự trốn tránh, của sự kích thích? Nếu bạn tiếp cận được với thiên nhiên, nếu bạn được ngắm nhìn sự chuyển động nơi cánh con chim, nhìn vẻ đẹp của bầu trời từng giây phút trôi qua, chiêm ngưỡng cảnh đồi rợp bóng, hoặc vẻ đẹp trên gương mặt người nào đó, bạn có nghĩ rằng bạn còn muốn đến viện bảo tàng để mà ngắm tấm hình nào nữa hay chăng?
Có câu chuyện về một vị đạo sư kia, thường giảng đạo cho các đệ tử vào mỗi buổi sáng. Một buổi sáng, khi ông ta vừa mới ngồi xuống nệm, sửa soạn thuyết pháp, thì có một con chim nhỏ sà xuống, đậu ngay ở ngưỡng cửa sổ, vươn cổ lên hót líu lo bằng tất cả nhiệt tình. Sau khi say sưa hót, nó tung cánh bay lên trời cao trong khi vị đạo sư tuyên bố: "Bài thuyết pháp của buổi sáng nay đã hoàn mãn".
Tôi thấy dường như những điều khó khăn nhất của chúng ta chính là sự nhìn thật rõ chính chúng ta, không những về ngoại cảnh, mà còn về cuộc sống nội tâm nữa. Khi chúng ta nói rằng chúng ta ngắm cái cây hoặc bông hoa, có thật sự là chúng ta nhìn chúng không? Hay là chúng ta chỉ thấy cái hình ảnh về nó do từ ngữ tạo nên? Có nghĩa là, khi bạn nhìn cái cây hoặc vầng mây trong ánh nắng chiều rực rỡ, liệu bạn có thật sự "thấy" ? Thấy đây không chỉ là thấy bằng cặp mắt và tri thức, nhưng là cái thấy một cách hoàn toàn, một cách trọn vẹn.
(Trích Freedom from the Known)