Hình Ảnh & Những vần Thơ Kính Mừng Khánh Tuế Ân Sư Viên Minh (81 niên tuế & 59 hạ lạp) Tại Tổ Đình Bửu Long

 

Khánh Nhật Đại Huynh


Hạo hạo cao phong đứng một mình,

Vầng trăng tròn sáng đoá Viên Minh

Chấm sơn, điểm thuỷ Thiền đôi nét

Phẩy hạc, lăng vân Đạo bấy tình,

Cát tía, thơ rơi thơm cảo lục,

Bụi hường, sách đốt Sáng Tâm Kinh

Bách tùng dựng núi, xanh muôn núi

Chẳng nọa phù sinh, lướt diệu sinh.


Hòa Thượng Giới Đức



Mười Tám - Tám Mốt! 

Thầy thương kính!
Để tỏ lòng tri ân Thầy, nhân dịp mừng ngày sinh nhật Thầy thêm tuổi mới, năm nay con xin mạn phép Thầy, cho con được ngược dòng thời gian, hồi tưởng lại những gì con đã biết, đã chứng kiến về Thầy, con xin tóm tắt trong một bài thơ, có thể ngôn ngữ của con không có đủ để làm cho bài thơ phong phú hơn, nhưng con sẽ kể theo dòng thời gian, kể bằng sự thật, qua cảm xúc của riêng mình. 
Đồng thời xin chia sẻ đến toàn thể những người con của Thầy đang ở xa, vì nhiều lý do khác nhau, không thể về tham dự ngày Khánh tuế Thầy 81 tuổi đời, và 59 hạ lạp. 
Mười tám - tám mốt! 

Tuổi mười tám ước mơ đầy khát vọng,
Bốn phương trời chưa định hướng lối đi, 
Bỗng chợt thấy, bóng hoàng y ôm bát, 
Đôi chân trần mình hạc, bước uy nghi.
Hình ảnh ấy, động tâm người mười tám,
Nên hai mươi, Thầy thọ giới sa di,
Vào đại học, khóa đầu tiên Vạn Hạnh,
Vừa học vừa hành, chiêm nghiệm kinh thi. 
Thọ đại giới Ngài Giới Nghiêm tế độ,
Thuận cho Thầy trú xứ ở Kỳ Viên,
Thầy nghiên cứu, không chỉ riêng Phật Pháp, 
Triết lý đông tây, Lão, Khổng, vô vi. 
Sau mười năm, tu học chốn thị thành,
Cảnh sinh hoạt, thiếu trong lành vây bủa,
Làm mất đi thanh tịnh của ngôi chùa, 
Suốt ngày đêm tranh cãi chuyện bán mua,
Năm ba mươi, Thầy tìm đất lập chùa,
Huyền Không Lăng Cô! Như miền đất hứa,
Có núi rừng, biển cả, thuận đường đi,
Huynh đệ, lên đường chắp cánh thiên di.
Tránh thị thành, gặp ngay cảnh chiến tranh,
Trú xứ, giữa hai làn ranh bom đạn,
Đối diện thật tế, dễ dàng mất mạng,
Lạ lùng thay, Thầy thấy rõ định an. 
*Trong hoàn cảnh đó Thầy cảm tác bài thơ:
*Ta không biết đâu suối nguồn an lạc,
Sáng sớm ra vườn bón đậu trồng dưa,
Ta không biết đâu bến bờ diệu giác
Đúng ngọ về chùa, cất cuốc ăn trưa.
Duyên sinh diệt, sự vận hành của pháp, 
Huyền Không Lăng Cô tồn tại 5 năm,
Huynh đệ chia tay mỗi người mỗi ngã, 
Tiếp bước lên đường, bao nỗi khó khăn, 
Hành trang mang theo tình thương Pháp vị,
Khả năng từng người vốn có phát huy,
Tinh thần Huyền Không, vô vi vô ngã,
Thắp sáng ngọn đèn, trí tuệ từ bi.
Những năm đầu, đâu có dễ dàng chi,
Quý Sư Thúc, đều hai bàn tay trắng,
Sinh hoạt chùa chiền thầm lặng tùy nghi,
Đời sống Tăng Ni, dầm mưa dãi nắng, 
Để tồn tại, đôi vai trần trĩu nặng, 
Đôi tay mòn trồng khoai sắn thế cơm,
Xuyên tâm liên Sư Tuệ Tâm chế sẵn,
Giúp dân nghèo, bệnh nhẹ nặng, hoàn đơn, 
Ở Sài Gòn đời sống dễ chịu hơn, 
Thầy khất thực, còn có người đặt bát, 
 Nghĩ đến huynh đệ, ngày đêm lao tác,
Thiếu thốn trăm bề, gánh vác Huyền Không.
Thế mới hay, trong khốn khó khôn cùng, 
Giúp trí đạo, nhìn thẳng vào Chân Đế.
Trước sóng gió, thuyền qua nghìn dâu bể,
Nghìn bão giông, tình huynh đệ vững bền.
Bỗng một ngày, trận cuồng phong ập đến,
Tưởng chừng như, cây đại thụ vỡ tan, 
Cũng chỉ vì ganh ghét, muốn vu oan,
Ám hại Thầy, với trò đời dơ bẩn, 
Bản tính Thầy, một con người cẩn thận, 
Nhưng làm sao tránh được kẻ tiểu nhân,
Sống kề cận, như người thân, ruột thịt,
Thuận ý Pháp, nên Thầy cười đón nhận,
Trong khi đó biết bao người đã khóc, 
Thầy điềm nhiên, miệng lại nở nụ cười,
Như muốn nói, không có gì đừng khóc,
Pháp đến dạy, cho ta thêm bài học. 
Tượng Phật vàng, còn nguyên trong két sắt, 
Mà nói Thầy, biển thủ mang đi đâu?
Có những chuyện nói ra thêm thắc mắc,
Thấy chính mình, là thấy pháp thâm sâu. 
Nghịch cảnh đến, không để ta oán hận, 
Mà giúp ta thấy rõ được tâm mình, 
Thái độ ấy, Thầy nói chính là minh, 
Là sáng suốt, luôn biết mình, như thực.
Giữa thính chúng có một người phản đối,
Chỉ trích Thầy, giảng pháp sai quá xa
Không khí hội trường hầu như nín thở,
Thầy chỉ cười, hóa giải được ông ta. 
Cho ta thấy nụ cười, Người thấy pháp,
Quan trọng cỡ nào với một tâm sân,
Thầy cười thôi, pháp khai thị thật gần,
Chỉ ngay đó, thấy phù vân ảo mộng. 
Pháp nạn qua rồi, ngọn ngành đã rõ,
Mây đen bay đi, trăng vàng sáng tỏ,
Thanh giả tự thanh, từ tâm hiển lộ,
Nghịch cảnh nào cũng giác ngộ chân như. 
Mười tám tuổi, khởi đầu một chuyến đi,
Nay tám mốt, vẫn nụ cười như thị,
Bốn bể năm châu khai thị hiện tiền 
Làm áng mây vàng - Thầy mãi thiên di… 
Cho đến năm Thầy 65 tuổi, Thầy thấy đã đủ duyên lành với chúng sanh, Thầy một mình lên đường, Thầy gióng lên tiếng chuông “Thực Tại Hiện Tiền”, để cho những ai hữu duyên với Thầy nghe được, hiểu được và hành được, giúp họ bớt đi bụi trong mắt, bớt đi phiền não ở trong lòng, nhận chân sự thật, là chân lý muôn đời vẫn vậy, Thầy khai thị những điều đơn giản nhất trong cuộc sống hằng ngày, mà chúng ta đối diện, từ đó thấy ra nguyên nhân nào đưa đến khổ đau, và thực hành như thế nào để đoạn tận khổ đau ấy. 
Đó là sự trở về, cho dù đang ở trong hoàn cảnh nào, nếu biết trở về chính mình, là con đường ngắn nhất đưa đến bình an trong tâm hồn, bởi vì trở về chính là, sáng suốt rõ biết trọn vẹn ngay trong hiện tại. 
Trở về thấy pháp như chân 
Thấy Tâm, thấy Cảnh, thấy Thân, Thọ mình
Mỗi ngày thấy ánh bình minh
Thấy hoàng hôn xuống, học kinh không lời. 
Thầy cũng nói trong cuộc sống đời thường có 2 điều cần thiết là nhận thức và hành vi, chỉ cần nhận thức đúng sẽ đưa đến hành động đúng, nhận thức sai chắc chắn sẽ đưa đến hành động sai. 
Vui, điều chỉnh chính mình 
Tùy duyên ứng thuận pháp
Khổ, do muốn người khác 
Thuận theo ý của mình
Thầy lên đường mang pháp “Soi Sáng Thực Tại” ra nước ngoài để 
khai thị đúng 10 năm, từ 2009 đến 2019, và cho đến hiện tại, Thầy vẫn di chuyển thường xuyên trong nước khi được cá nhân, đoàn thể, chùa chiền, thiền viện, thỉnh mời Thầy đều đến để chia sẻ Pháp. 
Tám mươi chưa nghỉ tuổi già, 
Thầy đi chia sẻ phong ba với đời,
Phiền não chỉ là trò chơi, 
Tham sân đoạn giảm, mây trời vui chung. 
Chúng con xin tri ân Thầy đã trao cho chúng con ngọn đuốc tuệ, để chúng con tự soi sáng trên lộ trình đi về bến giác. 
Đặc biệt nhất là nụ cười của Thầy, đã giúp cho chúng con rất nhiều trong cuộc sống đời thường, nhất là giải tỏa được những phiền não trong lòng, chúng con chỉ cần nhìn thấy Thầy cười, là mọi khúc mắc trong lòng tự nhiên tiêu tan hết, riêng con đã từng chứng kiến nụ cười của Thầy đã hóa giải được cho nhiều người đang nổi tâm sân với Thầy.
Trên con đường học đạo, chúng con thường được nghe Thầy khai thị, tất cả chân lý - sự thật - đều có sẵn, chỉ cần các con buông hết cái ta ảo tưởng, để trở về chính mình, đối diện với bốn sự thật, trọn vẹn lắng nghe với bản tâm thanh tịnh trong sáng, thì các con sẽ phát hiện ra những gì các con cần học trong kiếp này, khi các con rõ biết, thấu hiểu một cách rốt ráo, các con sẽ thấy ra cả hai mặt, hạnh phúc hay khổ đau, bản chất nó cũng chỉ là ảo tưởng do bản ngã dựng lên, thì những thứ ấy sẽ không còn làm phiền đến các con nữa, như vậy là các con đã mở ra được sợi dây trói buộc bằng tuệ giác của chính mình. 
Chúng con đồng tâm nguyện, kính xin Hồng Ân Tam Bảo luôn hộ trì pháp thể Thầy mạnh khỏe, trụ thế dài lâu, để chúng con còn được nghe lời Thầy khai thị, nhất là chúng con còn được học bài học, từ thân giáo của Thầy, và được nhìn thấy nụ cười của Thầy, luôn là niềm hạnh phúc của chúng con. 
Con Liễu Ngộ

                     KHÁNH TUẾ SƯ PHỤ


Bao nhiêu năm cuộc đăng trình lặng lẽ

Nghiêng thời gian con vẽ vết lăn trầm

Người trở về tĩnh tại giọt thanh âm

Rơi lấp lánh vườn tâm con vô ngại

 

Bước chân Người như nhiên hằng tự tại

Vạn nẻo đường ngời diện mục Viên Minh

Chiếc Y vàng hay nguồn cội lung linh

Vui thế sự đất trời in vũ điệu.

 

Nụ cười nào mang thiền ca vi diệu

Gót lữ hành từng giai điệu thong dong

Người vẫn đi trong hiện thực phiêu bồng

Từng cung bậc khinh an lồng tuế nguyệt! 

Viên Hướng 


KHÁNH TUẾ ÂN SƯ


Kính mừng Khánh Tuế Bát Tuần

Tâm thành phước báu xin dâng cúng dường 

“Vô thường vốn lẽ diệu thường” 

Hành trang Thầy dạy tỏ tường rồi buông 

Lòng Thầy như nước Cội Nguồn 

Tình Thầy như suối Pháp tuôn nhiệm mầu 

Âm thầm chảy suốt thiên thâu

Bao la Hạ Lạp nhịp cầu uyên nguyên 

Chúc Thầy thượng thọ thiên niên,

Nhân gian vô ngại sống thiền thong dong.

Như Tuệ



MỪNG KHÁNH TUẾ THẦY

Trải qua những sóng gió

Mới thấy lẽ chân thường

Tùng bách thêm rắn rỏi

Bởi dầm dãi tuyết sương.


Thấy ra pháp như thị

Thầy chia sẻ muôn phương

Đạo ở đâu cũng có

Chỉ sáng soi tỏ tường.


Tám mươi mốt tuổi trời

Thân tứ đại dù mỏi

Đạo thầy trò, huynh đệ

Sau trước vẫn tinh khôi...


Chân Bản Tuệ



KÍNH TRI ÂN THẦY!

Chúng con kính thành đảnh lễ Ngài Hòa thượng Trưởng lão VIÊN MINH với tất cả Lòng Tri ân sâu sắc và Tình kính yêu vô vàn!

Cổ nhân có lời nói rằng :

"Nhân sinh thất thập cổ lai hy!".

Đúng là như vậy!

Người sống thọ 70 tuổi trong Trời Đất này - thật là hiếm!

Thầy của chúng con, Bậc Thầy của những Vị Thầy đã bước qua 80 tuổi hạc (81 tuổi Đời và 59 tuổi Đạo)!

Hạnh phúc thay - chúng con còn có Người trong cuộc đời này !

Nhắc đến Thầy, mỗi người chúng con luôn đong đầy cảm xúc yêu thương, kính quý và lòng tri ân vô bờ!

Dẫu biết rằng:

"NGÔN NGỮ TRẦN GIAN ĐÀNH BẤT LỰC,

CHỞ KHÔNG ĐẦY HAI TIẾNG "THẦY ƠI"!"

Nhưng chúng con, vẫn mạo muội - kính dâng Thầy những con chữ được xếp thành vần thành điệu trong dịp kính mừng Thọ - xem như là món quà nhỏ biểu lộ chút Lòng tri ân và Báo ân Người, dù chỉ là trong muôn một so với Ân đức sâu dày, Nghĩa nặng thâm tình của Người đã dành cho biết bao lớp hậu bối !

Với riêng con, Thầy là "NGƯỜI THẦY ĐẦU TIÊN" đã KHAI THỊ cho con biết đến PG NGUYÊN THỦY và từng bước "thong dong với mục đích có sẵn rồi" cho đến ngày hôm nay...

Những người đã từng, đang là hoặc sẽ thành Học trò của Thầy, mãi mãi khắc cốt ghi tâm những lời dạy quý giá của Người và xin được "Y giáo phụng hành"!

Vẫn biết rằng còn rất vụng về trong từng câu chữ...

Nhưng xin dâng Thầy bài thơ nhỏ với tất cả Tấm lòng thành và Ân tình của chúng con kính mừng Người thêm tuổi mới!

"Lên Non mới biết Non cao,

Xuất gia học Đạo, biết bao Ơn Thầy.

Thâm ân Giáo dưỡng sâu dày,

Noi gương Chánh Hạnh, ngày ngày công phu.

Tinh cần, Tỉnh giác tiến tu,

Sáng trong Tánh Biết - thiên thu vẫn tròn.

 

Thầy thường dạy bảo chúng con,

Thong dong, Tự tại, Vô ngôn, Lặng thầm...

Học Đạo quý ở vô tâm,

"Chết đi cái Ngã" - Uyên thâm tuyệt vời!

Hôm nay, quỳ dưới chân Người,

Ngưỡng mong Thầy - sống miên trường Thế gian!


Chúng con - Huệ Đức cẩn bút,


"NGƯỠNG MONG THẦY SỐNG MIÊN TRƯỜNG THẾ GIAN!" - là ước nguyện cao quý trong Tâm mỗi người chúng con!

Kính mong Thầy sống lâu - để mãi là Cổ cây Đại thụ cho chúng con nương về, được chở che trong bóng mát Từ Tâm; Trí Tuệ Thầy là Vầng dương ban mai, là ngọn Hải đăng trong đêm tối, dẫn dắt cho bao người còn mê lầm trong Cõi Tử sinh được quay về bến bờ Giác ngộ...MỘT LẦN, NHIỀU LẦN, MUÔN NGÀN LẦN... chúng con muốn nói lên lời Tri ân và Tấm lòng kính yêu Thầy vô vàn, THẦY ƠI!!!

BUDDHA SĀSANAṂ CIRAṂ TIṬṬHATU!

(Nguyện cầu Phật Pháp trường tồn!)

SABBE SATTĀ SUKHITĀ HONTU!

(Nguyện cho tất cả chúng sanh được An vui - Hạnh phúc!)

NIBBĀNASSA PACCAYO HOTU!

(Nguyện chứng ngộ Niết-Bàn!)














* Hình ảnh từ Fanpage Tổ Đình Bửu Long









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét